Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 296 - Sát ý tiềm ẩn

Nhìn bình ngọc trong tay Diệp Thu Bạch.

Đổng Tiểu Cầm vẻ giật mình nói: "Đan dược?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu nói: "Đúng là đan dược."

"Dùng thứ này để trả một ngàn bốn trăm vạn Nguyên tinh, hẳn là đủ rồi."

Đổng Tiểu Cầm và Kiếm Liên Thành liếc nhìn nhau.

Hai người đều nhìn ra được sư ngưng trong trong mắt đối phương.

Đan dược gì mà có thể trị giá một ngàn bốn trăm vạn Nguyên tinh?

Đương nhiên, Đổng Tiểu Cầm cũng không cho rằng người như Diệp Thu Bạch sẽ hư trương thanh thế.

Lập loè ánh sáng vàng kim mỏng manh.

Sau khi sử dụng, không chỉ trên bề mặt thân thể sẽ xuất hiện từng tấm long lân vô hình, long lân này có thể chống môt kích toàn lực của cường giả.

Là một viên đan được màu đỏ, trên bề mặt viên đan dược màu đỏ này có khắc ba hoa văn màu vàng kim trông cực kỳ cổ xưa.

Được gọi là Hồng Long Kim Cương đan.

Đổng Tiểu Cầm nghiêm túc nhận lấy.

Sau khi Diệp Thu Bạch nói ra công hiệu này thì Đổng Tiểu Cầm nghiêm túc hỏi Kiếm Liên Thành: "Kiếm thúc, ngươi có thể phá vỡ hay không?"

Hắn nếu lấy ra đan dược này thì tự nhiên cũng nắm chắc giá trị rồi.

Còn cường giả mạnh đến mức nào thì Lục Trường Sinh cũng không biết rõ.

Trong bình ngọc này chỉ có một viên đan dược.

Chắc chắn tốt hơn bốn viên đan dược vừa bán đấu giá.

Viên đan dược này cũng do Lục Trường Sinh luyện chế trước đó.

Có thể chống cự một kích toàn lực của cường giả Hợp Đạo cảnh!

Chung quanh hoa văn có thêm các hoa văn li ti khác.

Như vậy cũng có nghĩa là giá trị của đan dược này không thấp hơn bốn viên đan dược trước đó.

Nhưng mà hơi thở ẩn chứ bên trong viên đan dược này lại khiến Kiếm Liên Thành khẽ nhíu mày.

Chỉ là cảm nhận hơi thở tàn ra từ đan được, Kiếm Liên Thành đã có thể lắc đầu, xác định: "E là ta có toàn lực ra tay cũng không cách nào bài trừ phòng ngự."

Diệp Thu Bạch tiếp tục nói: "Sau khi được long lân bao trùm, long lân có chứa long tức, long tức sẽ âm thầm ảnh hưởng, giúp thay đổi cường độ thân thể của người sử dụng."

Còn có công hiệu khác?

Diệp Thu Bạch cười, gật gật đầu nói: "Trên lý luận là như vậy."

Đổng Tiểu Cầm khẽ lắc đầu nói: "Nếu chỉ có công hiệu này thì còn chưa đủ."

Lục Trường Sinh luyện chế đan dược này để cho Diệp Thu Bạch dùng bảo mệnh.

Nhưng mà . . . . . .

Nếu thật sự như vậy thì Thánh Ẩn thương hội bọn họ chiếm tiện nghi rồi.

Kiếm Liên Thành không khỏi hít hà một hơi.

Bên trong nạp giới của Diệp Thu Bạch vẫn còn hai viên.

Diệp Thu Bạch cười nói: "Đừng có gấp, ta còn chưa có nói xong đâu."

Đây là lời sư tôn nói, hắn chỉ thuật lại.

Sư tôn cũng chưa từng dùng thử.

Ban đầu hắn đã dùng một loại đan dược rèn luyện thân thể tốt hơn đan dược này rất nhiều.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của Đổng Tiểu Cầm.

Kiếm Liên Thành nghe xong nghiêm túc hỏi: " Bất kỳ cảnh giới nào cũng có thể tiến hành tăng cường sao?"

Cho nên đan dược này không có thể bảo mệnh, chống đỡ một kích của Hợp Đạo cảnh mà có thể đủ đổi một thân thể cùng gân cốt của một người tu đạo.

"Đồng thời, có thể tiến thêm một bước rèn luyện gân cốt của người sử dụng!"

Phải biết rằng tu đạo tới cảnh giới này.

Gân cốt đã rất khó thay đổi hay tăng cường.

Nếu mà gân cốt lại được tăng cường thì về sau phá cảnh sẽ càng thêm thuận lợi.

Nếu coi linh khí trong cơ thể như là nước.

Như vậy thì thân thể, gân cốt chính là cái bình đựng nước.

Cái bình không đủ lớn, không đủ chứa đựng, cũng không đủ cứng rắn làm sao có thể cất chứa càng nhiều linh khí hơn?

Diệp Thu Bạch nhìn vẻ mặt của hai người, cười cười nói: "Như thế nào, như vậy chưa đủ hay sao?"

Đổng Tiểu Cầm gật đầu nói: "Đủ rồi, nhưng ngươi chắc chắn không muốn giữ đan dược lại để mình dùng phải không?"

Ba người Diệp Thu Bạch nhìn nhau cười.

Cảnh giới của bọn họ cao hơn tán tu ở Vân Khởi thành một cấp bậc.

Điểm này có thể đánh giá dựa vào cảnh giới của những tán tu trên đường lớn.

Long Khải thành phồn vinh hơn Vân Khởi thành không ít.

Đổng Tiểu Cầm ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấp giọng nỉ non: "Cũng không thể để cho bọn họ chết nha . . . . Nếu bọn họ chết thì lần này Thánh Ẩn thương hội đầu tư thất bại . . . ."...

Thân hình lóe lên, biến mất tại chỗ!

Kiếm Liên Thành khẽ gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

"Đương nhiên, sau buổi đấu giá này ta cũng sẽ rời khỏi Long Khải thành."

"Muốn tìm ta có thể trực tiếp tới Vô Biên hoàng thành, cũng có thể thông qua các cứ điểm của Thánh Ẩn thương hội truyền tin cho ta."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Ba người rời đi.

Nhìn bóng ba người Diệp Thu Bạch biến mất, Đổng Tiểu Cầm nói: "Kiếm thúc, ngươi nói xem rốt cuộc người sau lưng bọn họ là ai?"

Người có thể luyện chế ra đan dược như thế này, e là toàn bộ giới vực vĩ độ thấp cũng không có mấy.

Kiếm Liên Thành lắc lắc đầu nói: "Loại đan dược này chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy."

Đổng Tiểu Cầm cũng không có thấy bao giờ, cho nên chỉ đành thở dài nói: "Thôi, cứ duy trì quan hệ tốt đẹp với bọ họ trước, một ngày nào đó sẽ nhìn thấy người phía sau bọn họ thôi."

"Nhưng mà làm phiền Kiếm thúc bảo hộ ba người bọn họ một đoạn đường."

Đổng Tiểu Cầm tiễn ba người ra khỏi cửa: "Về sau có yêu cầu gì cứ tới tìm ta."

Diệp Thu Bạch cũng chuẩn bị cáo từ, nói: "Đã như vậy thì chúng ta cáo từ trước."

Đổng Tiểu Cầm gật đầu, tiếp nhận bình ngọc rồi thu vào trong nạp giới.

Thấy thế.

Không cần phải dùng thêm đan dược này nữa.

Có thể nói thân thể cùng với gân cốt của bọn họ đã đạt tới một cực hạn.

Trên đường, Thạch Sinh cảm thấy khó hiểu hỏi: "Đại sư huynh, trông bộ dạng của bọn họ, hiển nhiên viên đan dược kia không chỉ đáng giá một ngàn bốn trăm vạn Nguyên tinh."

Tiểu Hắc cũng nhìn Diệp Thu Bạch, cảm thấy hơi khó hiểu.

Diệp Thu Bạch cười khẽ một tiếng nói: "Đương nhiên ta biết rõ, nhưng đan dược không chỉ dùng để trả nợ mà còn dùng để biểu thị thực lực của chúng ta."

Chỉ có như vậy.

Thánh Ẩn thương hội mới càng coi trọng ba người Diệp Thu Bạch hơn.

Như vậy mới có thể cung cấp càng nhiều sự trợ giúp.

Huống hồ . . . . .

Diệp Thu Bạch nhìn quanh một vòng mới nói: "Các ngươi có phát hiện hay không, từ sau khi chúng ta ra khỏi Thánh Ẩn thương hội thì có vài người tu đạo đang theo dõi chúng ta hay không?"

Tiểu Hắc gật gật đầu.

Hắn cũng cảm nhận được vài tia sát ý nhưng mà không có vạch trần.

Ban ngày, tinh thần chi lực của Thạch Sinh cũng không thể phát huy đến mức tận cùng.

Nghe Diệp Thu Bạch nhắc nhở hắn cũng phát hiện có vài hơi thở ẩn ẩn hiện hiện.

Diệp Thu Bạch tiếp tục nói: "Như thế này thì đan được mà ta đưa ra mới có ý nghĩa hơn nữa. . . ."

Ba người nhanh chân rời khỏi Long Khải thành.

Chuẩn bị trở về Vân Khởi thành giao nộp nhiệm vụ.

Theo quy củ của Dong Binh công hội thì tiếp nhận nhiệm vị ở nơi nào, phải giao nhiệm vụ ở nơi đó.

Dù sao cũng chỉ là nhiệm vụ của Dong Binh công hội ở Vân Khải thành.

Ba người rời khỏi Long Khải thành, thời điểm tới Lâm Giới sơn.

Tới một nơi có cảnh vật hoang tàn, vắng vẻ.

Đêm tối cũng đang chậm rãi buông xuống . . . . . .

Bầu trời đêm rộng lớn đen nhánh có vô vàn ánh sao lấp lánh điểm xuyết.

Sắc mặt Thạch Sinh đột nhiên trầm xuống, nói: "Sư huynh, xem ra bọn họ không còn kiên nhẫn rồi."

Diệp Thu Bạch cười cười, đáp: "Thật sự biết chọn chỗ nha."

Hắn nhìn chung quanh.

Nơi này chỉ có hai đường chạy trốn là phía trước và phía sau.

Nhưng mà Diệp Thu Bạch cũng hoàn toàn không có ý định chạy trốn . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận