Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 480 - Hồng Mông Tử Khí

. . . . . . . . . . . . . . . .

Chỉ một chưởng liền ngăn cản Cốt Dực Hổ Xà mà hai đại thiên kiêu là Đoạn Triều Hạc cùng với Kim Vô Tẫn đều không thể chống lại?

Sắc mặt Đoạn Triều Hạc còn khó coi hơn lúc nãy.

Là thiên kiêu thuộc thế lực hàng đầu Thiên Hà tinh vực, Bắc Minh Trấn Long Điện.

Vậy mà không thể chống đỡ được một kích của Cốt Dực Xà Hổ.

Hắn gọi Lục Trường Sinh là tùy tùng, thế mà tùy tùng lại có thể ngăn cản một kích của Cốt Dực Xà Hổ?

Chênh lệch về mặt thực lực vậy mà to lớn như thế.

Giờ phút này, Lục Trường Sinh lạnh nhạt nói.

Nhưng hiện giờ hắn còn biện pháp nào sao?

Đoạn Triều Hạc xoay người bỏ chạy!

Sắc mặt Đoạn Triều Hạc trở nên âm trầm.

Nghĩ tới đây.

Lời của Lục Trường Sinh hiển nhiên không phải nói với Cốt Dực Xà Hổ.

"Để hắn chạy đi."

"Trước đó còn đang suy xét xem nên xử lý ngươi như thế nào."

Quý Thiên Dao thấy thế nói: "Hắn chạy."

Tất cả mọi người nhìn về phía Đoạn Triều Hạc.

"Nhưng hiện tại không cần nghĩ nhiều như vậy."

Cảnh tượng vừa diễn ra đã cho hắn biết thực lực của Lục Trường Sinh vượt xa mình quá nhiều!

Trong mắt Cốt Dực Xà Hổ tràn ngập sự phẫn nộ.

Đây là đang uy hiếp!

Nó giận dữ gầm lên!

Lục Trường Sinh không thèm để ý chút nào:

Hắn có chạy cũng không cách nào chạy thoát bởi vì Lục Trường Sinh đã khóa chặt.

Tiểu cẩu?

Nhưng sắc mặt Lục Trường Sinh vẫn thản nhiên như cũ, không hề nhúc nhích chút nào, Cốt Dực Xà Hổ cũng không làm nên chuyện gì.

Có một cỗ hơi thở ngập trời tràn ra từ trong cơ thể Lục Trường Sinh.

Mặt đất lại chấn động lần nữa.

Tứ chi trực tiếp quỳ rạp xuống đất, thân hổ như bị ép sụp.

Bốn chân không ngừng dẫm đạp trên mặt đất!

Lục Trường Sinh nói:

Phát ra từng tiếng ô ô, giống như xin tha.

Giờ khắc này trong mũi Cốt Dực Xà Hổ phụt ra nhiệt khí.

Không gian lung lay như muốn sụp đổ.

Giống như ẩn chứa tất cả quy tắc trong phiến trong thiên địa này.

Ngay cả Thiên Đạo cũng phục vụ cho hắn!

Cốt Dực Xà Hổ kêu rên một tiếng.

"Tiểu cẩu, ngươi không thể an phận chút sao?"

Tức khắc!

Chỉ nghe Lục Trường Sinh nói xong lời này, trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, bàn tay hắn hơi ép xuống.

Ngươi nói ta là tiểu cẩu?

"Ta thả ngươi ra ngươi phải thành thật một chút, đã hiểu chưa?"

Cốt Dực Xà Hổ nghe hiểu lời Lục Trường Sinh, cảm nhận được sát ý ẩn ẩn hiện hiện.

Nó vội vàng gật đầu!

Không dám có bất kỳ động tác nào nữa.

Bốn chân khép lại, quy quy củ củ đứng bên cạnh Lục Trường Sinh.

Ánh mắt tràn ngập sự ngoan ngoãn. . . . . .

Sắc mặt Kim Vô Tẫn âm tình bất định.

Một chưởng liền thuần phục một đầu ma thú thượng cổ cường đại. . . . . .

Phải biết rằng, huyết mạch Cốt Dực Xà Hổ cũng không kém hơn Kim Sí Đại Bàng.

Khi mọi người nhìn thấy quang cầu màu tím, ngoại trừ Lục Trường Sinh, ánh mắt của tất cả đều có vẻ cuồng nhiệt.

Hình như bên trong ẩn chứa một đại đạo quy tắc chi ý!

Trên quang cầu có mây tím không ngừng uốn lượn!

Một lát sau Quý Thiên Dao đi ra, trong tay cầm một quang cầu màu tím.

Có người nhắc tới ta sao?

A?

Lục Trường Sinh liếc nó rồi nói:

"Về sau ngươi liền theo ta, còn thiếu mấy thứ này?"

Nghe lời này, Cốt Dực Xà Hổ gật gật cái đầu to lớn, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ.

Vươn đầu lưỡi thật lớn không ngừng liếm người Lục Trường Sinh.

Từ trên xuống dưới. . . . . Không buông tha một chỗ nào. . . . . .

Lục Trường Sinh ghét bỏ đẩy nó ra:

"Học cái gì không tốt, học người nào đó làm liếm cẩu hả?"

Quý Thiên Dao đã tiến vào huyệt động đột nhiên hắt xì.

Nàng xoa xoa mũi nhỏ.

Cốt Dực Xà Hổ thấy thế, ủy khuất phát ra tiếng ô ô.

Quý Thiên Dao gật gật đầu đi về phía huyệt động.

"Đối với ta không có tác dụng."

Quý Thiên Dao hơi sửng sốt,"Ngươi không cần sao?"

"Ngươi muốn thứ gì thì cứ đi lấy đi."

Lục Trường Sinh nhìn về phía Quý Thiên Dao, nói:

"Hồng Mông Tử Khí?"

"Tương truyền, bên trong Hồng Mông Tử Khí ẩn chứa một sợi Hồng Mông đại đạo chi ý, thứ này dù ở Thiên Hà tinh vực cũng không người nào gặp qua!"

"Trong Phàm Nhân thôn thế mà có thần vật bực này. . . . . ."

Sắc mặt Kim Vô Tẫn trở nên khó coi.

Bởi vì có Lục Trường Sinh ở chỗ này thì hắn không cách nào cướp đoạt.

Dù cướp được cũng phải có mạng để sử dụng.

Nhưng mà. . . . . .

Hình như nghĩ tới chuyện gì đó.

Kim Vô Tẫn vận chuyển huyết mạch chi lực truyền tống một đạo tin tức ra ngoài.

Quý Thiên Dao mỉm cười nhìn về phía Lục Trường Sinh, nói:

"Có phải hối hận rồi không? Cứ vậy mà đưa thần vật này cho ta sao, không bằng ngươi cứ giữ đi?"

Lục Trường Sinh nhìn thoáng qua Hồng Mông Tử Khí.

Đồ chơi này hữu dụng đáng tiếc là quá ít.

Còn không nhiều bằng đoàn Hồng Mông chi khí trong thân thể hắn. . . . . .

"Được rồi, cho ngươi thì ngươi cứ cầm, lảm nhảm gì nữa."

Ngay sau đó, Lục Trường Sinh nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Đúng rồi, các ngươi xem cũng đã xem, nên giao ngọc tỷ trong tay ra đây."

Sắc mặt mọi người biến đổi.

Lục Trường Sinh buông tay nói:

"Vừa mới các ngươi cũng thấy, đừng để ta ra tay mới tốt nha."

Nghe đến đây, mọi người cũng bất đắc dĩ.

Đối mặt với loại yêu nghiệt vừa có thực lực vừa có thiên phú thế này xác thật không hề có phần thắng nào.

Kết quả là mọi người đều ném ngọc tỷ cho Lục Trường Sinh.

Kim Vô Tẫn cũng ôm quyền cười nói:

"Tiền bối, ngày sau còn mời đến Kim Sí Đại Bàng tộc làm khách, tộc trưởng rất muốn kết giao với người như bạn."

Lục Trường Sinh gật đầu nhưng không có để trong lòng.

Khi hắn nhận lấy ngọc tỷ thì những người mất ngọc tỷ cũng bị ánh sáng xanh truyền tống ra ngoài.

Hiện giờ hắn đã gom đủ tám loại công pháp.

Quý Thiên Dao không cần đưa ngọc tỷ cho Lục Trường Sinh.

Bởi vì họ hai lĩnh ngộ cùng một loại công pháp.

"Hiện tại thế nào? Chúng ta cần đi tìm Đoạn Triều Hạc sao?"

Lục Trường Sinh gật gật đầu, bay thẳng về một hướng.

"A? Ngươi đã tìm được rồi sao?"

"Nói nhảm, nếu không thì sao ta có thể để hắn chạy trước?". . . . . .

Mà giờ phút này.

Đoạn Triều Hạc đã chạy được vạn dặm, rời xa chỗ Lục Trường Sinh.

Chỉ thấy sắc mặt hắn âm trầm, lẩm bẩm nói:

"Chạy thì chạy nhưng phải làm thế nào để giải quyết tên tùy tùng kia?"

Dù có chạy cũng phải thông qua khảo nghiệm, cũng phải gom đủ công pháp từ chín vách đá.

Cho nên cần phải nghĩ biện pháp giải quyết Lục Trường Sinh. . . . . .

"Ngươi đang nghĩ tới ta sao?"

Đột nhiên, một giọng nói như tiếng chuông của tử thần từ phía trước Đoạn Triều Hạc truyền đến.

Đoạn Triều Hạc ngẩng đầu nhìn một nam hai nữ xuất hiện trước mắt.

Lục Trường Sinh, Quý Thiên Dao cùng với Hình Thành.

"Ngươi làm sao tìm được ta?"

Lục Trường Sinh không có trả lời, chỉ giơ một ngón tay điểm tới, ngón tay xuất hiện trước trán Đoạn Triều Hạc.

Sắc mặt Đoạn Triều Hạc biến đổi!

Một kích khủng bố này hắn tuyệt đối không cách nào chống đỡ!

Hắn thật sự muốn giết chính mình!

Sao hắn dám!

Cắn chặt răng, Đoạn Triều Hạc nhanh ném ngọc tỷ ra.

Một luồng sáng xanh lục xuất hiện mang Đoạn Triều Hạc ra ngoài!

Một ngón tay của Lục Trường Sinh không trúng mục tiêu.

"A? Còn có thể để ngươi chạy sao?"

Nếu đã quyết định giết thì không thể nương tay.

Diệt cỏ cần phải diệt trừ tận gốc.

Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh trực tiếp xé rách không gian trước mắt.

Trước ánh mắt kinh hãi của Quý Thiên Dao và Hình Thành, hắn nhanh chóng truy kích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận