Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 664 - Vạn kiếm, cung điện

. . . . . .

Vốn dĩ Mục Phù Sinh cũng tính toán tới chuyện giết bốn người này diệt khẩu.

Vì không cho đối phương tiết lộ thực lực của chính mình.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn thôi, không giết.

Có hai nguyên nhân chính.

Nguyên nhân thứ nhất là không biết bên trong bí cảnh truyền thừa còn có nguy hiểm gì, làm cho bọn họ giúp chính mình chia sẻ một chút nguy hiểm hoặc cho bọn họ thăm dò đường đi.

Chẳng phải quá tốt sao?

Còn có nguyên nhân thứ hai.

Tuy rằng ở bên trong Tuyệt Hồn thành làm cho người khác nghĩ rằng chính mình là đại năng phù sư chuyển thế không có gì cả.

Có lẽ sẽ có một ít người có ý đồ xấu gì đó cho rằng trên người hắn cất giấu rất nhiều bí mật, còn có truyền thừa.

Nghĩ đến đây, Mục Phù Sinh đột nhiên chau mày.

Tầng thân phận giả này sẽ bại lộ.

Như vậy có thể giảm bớt một chút phiền toái không cần thiết, cũng không tồi đó.

Cho nên. . . . . . Mục Phù Sinh chuyển ánh mắt hướng về bốn người kia.

Nếu bọn họ cho rằng chính mình là đại năng chuyển thế.

Sẽ âm thầm mưu tính kế hoạch nào đó nhằm vào.

Không đúng không đúng.

Sau đó trong lúc lơ đãng để lộ ra, cũng có thể làm những người khác cảnh giác với hắn.

Nhưng mà sau khi ra khỏi Tuyệt Hồn thành thì thế nào?

Được, cứ làm như vậy đi!

Như vậy cũng không được.

Hiện giờ bốn người kia vốn đang run sợ.

Thậm chí còn muốn giết người cướp của!

Sau đó phải nghĩ cách diệt khẩu thôi.

Giờ phút này, Diệp Thu Bạch, Trang Tử Đống cùng với Nhạc Chính Trì và ba người khác tiến qua khe núi, đến bí cảnh truyền thừa thật sự.

Tiên kiếm vây thành.

Nhưng mà trên thân hàng ngàn hàng vạn thanh trường kiếm lại có kiếm ý Kiếm Tiên bao trùm.

Cảnh này làm cho thân thể bọn họ bất giác run lên. . . . . .

Ánh mắt chuyển đến nơi sâu hơn.

Nhìn thấy ánh mắt của Mục Phù Sinh chuyển đến, vẻ mặt Mục Phù Sinh không tốt, nhăn rồi lại giãn. . . . . .

Cây cột đá này có dáng vẻ không khác gì cột đá đã thấy ở thành trì bên ngoài.

Phía trên cung điện có một cây cột đá thông thiên triệt địa.

Trung tâm hố to là một tòa cung điện to lớn.

Làm sao mà cảm giác sắp có chuyện không tốt phát sinh. . . . . . . . . . . .

Kiếm ý Kiếm Tiên ở khe núi cũng không có mang theo sát ý.

Còn ở nơi này thì lại mang theo sát phạt chi ý vô tận!

Giống như chỉ cần bước vào trong đó liền sẽ bị hàng ngàn hàng vạn thanh trường kiếm đâm xuyên qua thân thể.

Có lẽ dùng bốn chữ hình dung này hình dung bí cảnh hiện tại rất thích hợp.

Trên viền hố có vô số trường kiếm trông khá là bình thường đang treo lơ lửng.

Ở trước mắt là một cái hố to.

Cảnh tượng đập vào mắt làm cho bọn họ có chút khiếp sợ.

Chỉ là cột đá này phóng xuất ra ánh sáng càng mãnh liệt hơn.

Lực lượng phong ấn cũng càng thêm cường thế!

Nhìn cảnh tượng chung quanh.

Sau người đứng trên bờ hố đều biết rõ.

Khảo nghiệm thứ hai chính là tới cột đá ở cung điện kia.

Khâu Lộc nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch.

Chỉ nhìn thoáng qua liền chuyển ánh mắt.

Hiện giờ hắn không dám khinh thường Diệp Thu Bạch nữa.

Cảnh giới kiếm đạo đã đạt tới Siêu phàm cảnh.

Nhạc Chính Trì bình thản nhìn cảnh này.

Kiếm ý giống như dòi trong xương cũng xâm nhập vào bên trong cánh tay, truyền đi các nơi.

Chỉ thấy sắc mặt hắn âm tình bất định nhìn chằm chằm Diệp Thu Bạch, cánh tay cầm kiếm đang không ngừng run rẩy.

Phải lùi lại mấy bước!

Nhưng chỉ va chạm trong khoảnh khắc liền bị kiếm của Diệp Thu Bạch chấn ra!

Sắc mặt kiếm tu khẽ biến, vội vàng rút trường kiếm đón đỡ.

Hơn nữa Tô gia. . . . . . Lại cực kỳ bao che người mình.

Không dễ trêu chọc.

Vì thế ánh mắt liền dừng trên người một tên kiếm tu duy nhất không hề có chút danh tiếng.

Tên kiếm tu này có tu vi Trọc Tiên cảnh sơ kỳ, là một tên tán tu.

Tên kiếm tu này nhìn thấy ánh mắt Khâu Lộc liền đã biết ý của đối phương, , sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ngay sau đó nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói:

"Đạo hữu, trước đó chính là ngươi đi dò đường, hẳn là có kinh nghiệm, ngươi lại đi thăm dò tiếp có được không?"

Diệp Thu Bạch bình đạm nhìn tên kiếm tu này.

Ngay sau đó trực tiếp rút Hỗn Nguyên Tiên Kiếm chém về phía hắn.

Tô gia là thế lực lánh đời, là gia tộc có nội tình hàng đầu ở giới vực trung vĩ độ.

Hắn là người của Tô gia.

Còn Tô Hách thì không thể ra lệnh.

Hơn nữa đã phải dừng lại ở cảnh giới này nhiều năm rồi.

Dù sao thì Khâu Lộc và Nhạc Chính Trì chỉ mới đạt tới nửa bước Siêu phàm cảnh.

Có thể nói là cao hơn mấy người bọn hắn rồi!

Khâu Lộc và Tô Hách đều nhìn về phía Diệp Thu Bạch.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thu Bạch ra tay trước mặt bọn họ.

Rõ ràng chỉ có tu vi Biến Huyết cảnh trung kỳ nhưng lại có thể dùng một kiếm trảm lui một tên kiếm tu Trọc Tiên cảnh sơ kỳ!

Hơn nữa một kiếm của Diệp Thu Bạch hình như cũng chỉ là tùy tiện chém ra mà thôi.

Giờ khắc này.

Thực lực của Diệp Thu Bạch cất cao vài phần trong lòng đám người Khâu Lộc.

Siêu phàm kiếm đạo.

Vượt biên tác chiến.

Người này là yêu nghiệt không thua kém gì bọn họ. . . . . .

Tên kiếm tu này toàn lực áp chế kiếm ý trên cánh tay mình xong, sắc mặt khó coi muốn rời khỏi nhưng sự tham luyến trong lòng lại cứng rắn lôi kéo bước chân của hắn.

Khiến hắn chỉ có thể bất đắc dĩ cầm chặt trường kiếm trong tay, sắc mặt ngưng trọng đi hướng vào bên trong hố to.

Khi hắn nhảy xuống đi vào bên trong hố to hướng về phía cung điện.

Hắn bước chậm từng bước một, trên mặt tràn đầy sự cảnh giác, toàn lực cảm ứng hoàn cảnh xung quanh.

Kiếm ý du đãng quanh thân.

Cảm giác như có một thanh kiếm sắc treo trên đỉnh đầu, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào, không thể không đề phòng.

Nhưng mà mới đầu cũng không có bất kỳ chuyện gì cả.

Khi đến gần cung điện, chỉ còn cách mấy trăm bước thì tên kiếm tu này cũng hơi buông lỏng cảnh giác.

Chẳng lẽ những thanh kiếm xung quanh chỉ để bài trí thôi sao?

Nhưng mà theo hắn nện bước càng lúc càng nhanh thì sắc mặt đám người Diệp Thu Bạch ở phía trên lại càng lúc càng ngưng trọng.

Bởi vì bọn họ phát hiện ngàn vạn thanh kiếm đang treo lơ lửng phía trên yên lặng điều chỉnh mũi nhọn, trước sau đều chỉ thẳng tên kiếm tu.

Khi còn cách cung điện khoảng ba trăm bước nữa thì sắc mặt tên kiếm tu trở nên căng thẳng, chân đạp mạnh lao thẳng về phía cung điện!

Cũng chính là trong khoảnh khắc này.

Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm đồng thời phát từng trận tiếng vang cùng với tiếng kiếm rít bắn thẳng tới tên kiếm tu!

Sắc mặt kiếm tu lại biến đổi.

Khi hắn dừng bước muốn cầm kiếm chống đỡ thì mấy ngàn thanh kiếm đã cắm khắp thân thể hắn rồi.

Ghim hắn nằm sát trên mặt đất. . . . . .

Một thanh kiếm cuối cùng đã trực tiếp xuyên qua đan điền cùng thức hải.

Tuy rằng tu vi bị phế và có một thanh kiếm cắm vào đỉnh đầu nhưng tên kiếm tu này lại không có lập tức tử vong.

Đám người Diệp Thu Bạch ngưng trọng phát hiện.

Những thanh kiếm này đang rút ra kiếm ý cùng với. . . . . . Thần hồn của tên kiếm tu!

"Cứu ta!"

Tên kiếm hoảng sợ nhìn về phía đám người Diệp Thu Bạch, miễn cưỡng phát ra tiếng rống thảm thiết.

Chỉ là tiếng rống càng lúc càng nhỏ dần.

Thân thể của hắn đang chậm rãi héo rút . . . . .

Cho đến khi trở thành một bộ thây khô. . . . . .

Thấy thế.

Nụ cười nho nhã của Khâu Lộc đã hoàn toàn biến mất, ngưng trọng nói:

"Các vị đạo hữu, nơi đây có chút tà môn."

Nhạc Chính Trì châm chọc nói:

"Vậy ngươi rời khỏi sao?"

"Thêm một người thì thêm một phần lực lượng."

Khâu Lộc nói: "Các vị, cùng nhau lên sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận