Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 265 - Thạch Sinh, ngươi sẽ không gây hoạ đúng không?

Sáu tên Đại Phật của Phật môn cùng với Phật chủ thân là Bán Đế chi cảnh đều đã ngã xuống.

Phương trượng Thanh Tâm tự tiếp nhận Phật môn.

Đồng thời tiến hành thanh tẩy một lần, thay đổi thủ đoạn bồi dưỡng tín đồ trước nay của Phật môn.

Trận chiến này cũng chính thức khép màn.

Ẩn Kiếm Tông, Tàng Đạo thư viện, Mộc gia, Ly gia cùng với đông đảo tông môn thế lực khác đều lựa chọn trở thành thế lực cấp dưới, phụ thuộc Vân Hoàng đế quốc!

Từ đây Vân Hoàng đế quốc cũng danh chính ngôn thuận trở thành thế lực thống trị Man hoang giới vực.

Nhưng mà những người biết rõ mọi chuyện đều biết Vân Hoàng đế quốc chỉ là thế lực mạnh nhất đại lục ở mặt ngoài thôi.

Còn thực tế thì thế lực mạnh nhất chính là Thảo Đường.

Lấy thực lực bản thân xoay chuyển càn khôn, khiến vực chiến thắng lợi!

Bởi vì Thảo Đường có Lục Trường Sinh. ...

Quan trọng hơn nữa chính là Lục Trường Sinh.

Nhưng lại không một ai dám đi trêu chọc.

Tam đệ tử Ninh Trần Tâm vực dậy Nho đạo chính thống ở Tây Vực, sáng lập Thư Trai.

Lúc này băng tuyết ở cực bắc đã tan rã hơn phân nửa.

Đại đệ tử Diệp Thu Bạch ở Nam Vực phát triển Thanh Vân kiếm tông.

Trở lại chuyện chính.

Tuy tứ đệ tử Tiểu Hắc và Ngũ đệ tử Thạch Sinh không có sáng lập thế lực nhưng thực lực cũng không hề yếu hơn những người khác.

Nhị đệ tử Hồng Anh làm quốc chủ Vân Hoàng đế quốc.

Tuy rằng Thảo Đường chỉ có sáu người.

Giờ phút này.

Người mạnh nhất đại lục.

Chỗ sâu trong cực bắc băng nguyên đã bị máu tươi bao trùm.

Ở cực bắc Bắc Vực.

Nguyên nhân là vì Lục Trường Sinh thi triển Xích Dương Phong Sát trận trên thiên lộ.

Hoa văn thứ nhất chính là hoa văn tràn ngập hỏa diễm chi lực.

Dẫm đạp trên lớp băng đã bị máu tươi nhuộm đỏ.

Đến tận đây.

Một con ma thú ở nơi đây đều có tu vi Hư Thần cảnh!

Chỉ dựa vào lực lượng thân thể.

Trên nền băng toàn là thi thể ma thú rách nát.

Có thể giữ được sự tỉnh táo khi giết chóc.

Hiện giờ Tiểu Hắc cũng sẽ không động chút liền rơi vào trạng thái điên cuồng nữa.

Ở Man hoang giới vực từ trước đến nay chưa từng có người nào tu luyện thân thể đến cấp độ này!

Giờ phút này, Tiểu Hắc đứng thẳng trên đám thi thể ma thú này.

Tiểu Hắc đã luyện thành Vạn Cổ Ma Thể tầng thứ ba.

Lực lượng thân thể lại gia tăng mãnh liệt.

E là hiện giờ Tiểu Hắc đã có thể chống lại cường giả Bán Đế cảnh rồi.

Có ba loại hoa văn hoàn toàn bao phủ lấy thân thể hắn!

Trong đó tràn ngập sát ý khiến người cảm nhận được phải rùng mình vì kinh hãi.

Mà hoa văn đạo thứ ba lại có màu đỏ như máu.

Hoa văn thứu hai thì bên trong tràn ngập hàn băng chi lực.

Tiểu Hắc có thể mở ra trạng thái điên cuồng bất kỳ lúc nào để gia tăng lực lượng thân thể của mình.

Tiểu Hắc thở phào một hơi, vứt bỏ thi thể ma thú đã mất đi sự sống trong tay rồi xoa xoa vết máu trên người.

Hắn nhìn về phía sau.

Phía sau là hướng Nam Vực.

Nơi đó có Thảo Đường.

Trên mặt Tiểu Hắc dính đầy máu nhưng lại xuất hiện một nụ cười chất phác, hắn thu hồi ngọc bội truyền âm trong tay rồi nói: "Ra ngoài cũng một thời gian rồi, đến lúc nên trở về."

Đối với Tiểu Hắc mà nói.

Tuy rằng bản thân đã thức tỉnh một bộ phận ký ức nhưng hiện giờ Thảo Đường vẫn là nhà của hắn.

Ngôi nhà duy nhất...

Nàng thế mà không cách nào phản bác!

Nghe rất có đạo lý.

Mộc Uyển Nhi: "..."

"Đồ đệ không dùng để sai bảo thì để làm gì."

Hai tay Lục Trường Sinh gối đầu nhắm mắt lại nói: "Dù có trâu bò như thế nào đi nữa? Còn không phải đều là đồ đệ của sao."

Nằm ở trên ghế.

Tiểu Hắc dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn theo phóng thẳng về hướng Thảo Đường.

Giờ phút này.

Hồng Anh, Diệp Thu Bạch cùng với Ninh Trần Tâm đã trở về Thảo Đường.

Bị áp bách dưới uy thế của Lục Trường Sinh.

Ba người đang bận rộn xào nấu bên trong phòng bếp...

Mộc Uyển Nhi thấy cảnh này không ngừng cười khanh khách.

"Nếu như người khác biết, Thu Bạch ca thân là tông chủ Thanh Vân kiếm tông."

"Hồng Anh tỷ là nữ đế Vân Hoàng đế quốc thống trị mảnh đại lục này."

"Còn có Trần Tâm ca vực dậy Nho đạo chính thống đều đang ở trong phòng bếp nấu nướng thì sẽ bị hù chết hay không nha?"

Hoàn toàn dựa vào lực lượng thân thể để phi hành giữa không trung, từng tiếng nổ liên tục phát ra!

Mà Tiểu Hắc cũng đã biến mất tại chỗ.

Lớp băng lập tức vỡ vụn!

Răng rắc!

Tiểu Hắc bước một bước nhẹ nhàng.

Dứt lời.

Ba người Diệp Thu Bạch bưng đồ ăn đi tới.

Nghe lời sư tôn nói cũng không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhưng mà không có gì.

Bọn họ nghe mấy lời thế này quen rồi.

"Được rồi, chờ lão tứ về tới liền bắt đầu ăn."

"Tiểu Hắc ca sắp về tới đây?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu, khom lưng bày thức ăn lên bàn đá, cười nói: "Ta vừa mới liên hệ hắn."

Lục Trường Sinh giống như đại thúc trung niên vừa mới... , trông không còn chút sức lực, chậm rì rì đi tới rồi ngồi xuống.

Hắn cầm lấy chiếc đũa, bĩu môi nói: "Trở về làm gì, đến lúc đó lại thêm một bộ chén đũa, gia hỏa này tu luyện thân thể, ăn rất nhiều."

Nói thì nói như vậy.

Nhưng Lục Trường Sinh chỉ thưởng thức chiếc đũa trong tay, không có ăn ngay.

Mấy người Diệp Thu Bạch thấy thế này cũng cười cười.

Bọn họ biết.

Chẳng qua là sư tôn thích độc mồm độc miệng thôi.

Trong lòng luôn luôn quan tâm tới đám đồ đệ này.

Đợi Tiểu Hắc trở về mọi người mới ăn cơm.

Lúc ăn cơm.

Hồng Anh nói: "Tiếp theo các ngươi có tính toán gì không?"

Hiện giờ vực chiến đã kết thúc.

Thiên Linh giới vực cũng chính thức trở thành giới vực phụ thuộc Vân Hoàng đế quốc.

Tất cả mọi người đều có thể đến Thiên Linh giới vực tu luyện.

Linh khí Man hoang giới vực quá loãng, không thích hợp tu luyện dài lâu.

Diệp Thu Bạch cười nói: "Sắp xếp xong chuyện ở Thanh Vân kiếm tông thì ta sẽ khởi hành tiến đến một địa phương gọi là Vô iên giới vực."

"Vô biên giới vực?"

Diệp Thu Bạch gật gật đầu, tiếp tục nói: "Lý do thứ nhất là muốn rèn luyện một chút."

"Còn lý do thứ hai, hình như Tử Tình đang ở Vô biên giới vực."

Mọi người bừng tỉnh.

"Nhưng mà ta còn không biết vị trí cụ thể của Vô biên giới vực, đến Thiên Linh giới vực hỏi một chút rồi mới đi."

Lục Trường Sinh bĩu môi nói: "Đừng chạy quá xa."

Diệp Thu Bạch tức khắc cảm động, cười nói: "Yên tâm đi sư tôn, ta sẽ thường xuyên về thăm ngươi."

Lục Trường Sinh sửng sốt.

"Cái gì? Ngươi còn muốn trở về???"

"Ý của ta là ngươi đừng chạy quá xa, đến lúc đó gây hoạ cần ta tay ta lại không muốn phải chạy đi quá xa đâu."

Diệp Thu Bạch: "..."

Mẹ nó, uổng cho ta cảm động...

Hồng Anh buồn cười nói: "Vậy Trần Tâm đâu?"

Ninh Trần Tâm suy nghĩ một lát rồi nói: "Tạm thời không đi đâu cả."

"Trước tiên làm tốt chuyện truyền thừa Nho đạo ở nơi đây rồi lại đến Thiên Linh giới vực, truyền tư tưởng của ta đến bên đó, phỏng chừng phải tốn một thời gian rất dài."

Hồng Anh gật đầu,"Hẳn là nơi này không có vấn đề gì, dù sao ngươi đã có danh khí, hơn nữa không phải còn có tên tuổi của sư sao."

Lục Trường Sinh trợn trắng mắt.

Nhưng cũng không nói gì.

Trải qua một trận chiến này.

Hắn biết chính mình mạnh hơn cường giả Đế cảnh rất rất nhiều.

Ở Man hoang giới vực và Thiên Linh giới vực sẽ không có ai là đối thủ của hắn.

Lúc này, Tiểu Hắc chủ động nói: "Ta đi theo đại sư huynh."

"Ta muốn ra ngoài tìm kiếm mảnh vỡ ký ức."

Diệp Thu Bạch gật đầu.

Ngay sau đó mọi người đều nhìn về phía Thạch Sinh.

Thạch Sinh gãi gãi đầu nói: "Vậy thì ta cũng đi cùng đại sư huynh đi."

"Ta cũng muốn ra ngoài rèn luyện một chút, nhanh chóng gia tăng thực lực."

Ngay sau đó hắn nhìn về phía Lục Trường Sinh, hỏi: "Ta có thể đi chứ sư tôn?"

Lục Trường Sinh cười nói: "Không thành vấn đề, ta hiểu tính tình của ngươi, chắc chắc ngươi sẽ không gây chuyện giống mấy tiểu tử thúi khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận