Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1333 - Xung đột!

Nghe thấy lời đe dọa của Mục Phù Sinh.

Sắc mặt Thương Minh cũng cực kỳ khó coi.

"Ngươi làm như thế nào?"

Không ngờ trong tình huống hắn không phát hiện gì mà dán đầy một tòa lôi phong cuối cùng, đồng thời còn dán dưới chân của hắn.

Mục Phù Sinh cười mà không nói.

Huyền Vũ thánh tử hừ lạnh một tiếng:

"Chỉ là một ít thủ thuật che mắt mà thôi, đồng thời cũng bởi vì ngươi tự đại cho nên mới không có phát hiện."

Nói tới đây, Huyền Vũ thánh tử giải thích tiếp:

Thế nhưng với trạng thái hiện tại, cho dù chặn được mấy tờ phù triện dưới chân cũng không thể tiếp tục vung đao.

"Ta... nhận thua!"

Mà thua vì quá mức tự đại, dẫn đến cũng không có chú ý phương diện khác, từng bước rơi vào trong bẫy của Mục Phù Sinh.

Nghĩ tới đây, Thương Minh nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:

Nghe đến đây, tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Những người khác không biết thì không có gì, bọn họ lại biết rõ.

"Khi ngươi tự đại công kích từng tòa lôi phong thì đối phương đã bắt đầu bố cục, lặng lẽ che kín phù triện.

Mục Phù Sinh cười khẽ một tiếng thu hồi phù triện.

Nói cách khác, Thương Minh cũng không hoàn toàn thua ở thực lực.

Đồng thời chôn giấu phù triện ở phía dưới từng tòa lôi phong, đợi ngươi phá vỡ từng tòa lôi phong phù triện sẽ biến mất trên mặt đất. Khi tòa lôi phong cuối cùng nổ tung hấp dẫn sự chú ý của ngươi, chỉ cần kích hoạt phù triện đã sớm chôn dưới đất, ngươi liền hãm sâu vào vòng vây."

Còn Mục Phù Sinh không giống, chắc chắn còn nhiều phù triện, hơn nữa còn dư lực.

Nói cách khác, ngay cả chuyện dán phù triện cũng là Mục Phù Sinh cố ý lộ ra cho những người khác nhìn thấy.

Thương Minh nghe xong, sắc mặt vô cùng âm trầm, tay cầm đại đao không ngừng run rẩy.

Diễn xuất giọt nước không lọt.

Phía sau, Tiểu Hắc và Phương Khung liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

Nếu như Mục Phù Sinh triển khai thực lực chân thật, cho dù muốn dùng mưu kế này đánh bại đối phương, vậy chuyện hắn dán phù triện trên lôi phong căn bản sẽ không bị bất kỳ kẻ nào phát hiện!

Mặc dù Tam hoàng tử vẫn mỉm cười nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra ánh mắt của hắn như có mây đen bao phủ.

Bất quá phải nói mưu kế của Mục Phù Sinh rất tốt.

Mục Phù Sinh lại ôm quyền, sau đó khập khiễng ngồi lại vị trí phía sau Thái tử.

Thái tử nhìn toàn bộ quá trình mà cảm thấy hoang đường, suy nghĩ cả buổi cũng không hiểu.

À...

Tiểu Hắc và Phương Khung đều không nhịn được thầm vỗ tay tán thưởng.

"Chỉ biết vận dụng âm mưu quỷ kế cũng không phải chính đạo, trên thế giới này vẫn phải nhìn cảnh giới, nhìn thực lực, nắm tay ai lớn người đó là đạo lý."

Chỉ là phía đối diện vẫn không có yên tĩnh.

Thái tử cười gượng một tiếng.

Chẳng lẽ suy đoán lúc trước của hắn sai sao?

Thái tử hỏi:

"Không sao chứ Mục huynh? Nếu thương thế nghiêm trọng thì ngươi huynh cứ về trước."

Mục Phù Sinh lắc đầu nói: "Không có việc gì, cắn mấy viên đan dược điều tức một lát là được."

Thương Minh chật vật rời khỏi, hắn cũng không có mặt mũi tiếp tục ở lại nữa.

"Không sai, mãng phu chiến đấu có thể dễ dàng nắm bắt, còn lấy yếu thắng mạnh, vận dụng đầu óc chiến đấu thế này khá hiếm thấy, cũng khiến cho người ta cảm thấy mới mẻ."

Thiên tử khoát tay áo, cao giọng cười nói:

Mục Phù Sinh cười nhạt nhìn về phía Thiên tử, chắp tay nói: "Tiểu bối bêu xấu."

Là Huyền Vũ thánh tử!

Huyền Vũ Thần Triều cực kỳ tôn sùng võ đạo, điều này cũng có liên quan đến huyết mạch chi lực.

Mặc dù không nói thẳng mặt Mục Phù Sinh nhưng ai cũng biết đang ám chỉ Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Không làm gì hết mà đã bị người ta nhớ thương rồi.

Quả nhiên, Cửu Bạch Lộ không thẹn với mấy chữ hồng nhan họa thủy!

Lại bộ thượng thư ủng hộ Thái tử thản nhiên nói:

"Âm mưu quỷ kế thì sao, cũng là một phần thực lực của mình. Đánh không lại chính là đánh không lại, tài nghệ không bằng người mà thôi."

Huyền Vũ thánh tử cười nhạo một tiếng: "Tài không bằng người? Tiểu bối cả gan góp lời, nếu không phải Thương Minh quá mức tự đại, lại sao có thể rơi vào cạm bẫy?"

Nghe vậy, hai mắt Huyền Vũ thánh tử híp lại, có một cỗ khí xanh đen mang theo cảm giác nặng nề từ trong cơ thể hắn toát ra.

Tiểu Hắc ồ một tiếng: "Sao, ngươi sợ à?"

Huyền Vũ thánh tử nhìn Tiểu Hắc, cười lạnh nói: "Không phải ai cũng xứng luận bàn với ta."

Bất quá đã nói đến đây, Mục Phù Sinh chỉ có thể bất đắc dĩ cam chịu.

Nhất định phải ép ta dùng những át chủ bài kia đúng không?

Mục Phù Sinh muốn hộc máu!

Lúc này Thái tử há miệng định nói gì đó.

Lại nghe có tiếng răng rắc từ phía sau mình vang lên, quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Hắc đã đập nát bàn dài, giận dữ đứng dậy nói:

"Đã như vậy, chúng ta đây tới đánh một trận!"

Mục Phù Sinh có thể nhịn.

Tiểu Hắc không nhịn được.

Dù sao đối với hắn mà nói, có thù liền báo, có oán liền chấm dứt, tuyệt đối sẽ không kéo dài.

Mục Phù Sinh giật giật góc áo Tiểu Hắc, truyền âm nói: "Sư huynh, chờ quân bị diễn võ xong hãy nói."

Tiểu Hắc không quay đầu, truyền âm đáp.

"Không phải còn có ngươi sao? Cho dù ta bại lộ thực lực, đối phương nghĩ ra biện pháp ứng phó ta, đến lúc đó ngươi tới kết thúc là tốt rồi, sư huynh tin tưởng ngươi."

Nói tới đây, Huyền Vũ thánh tử còn liếc mắt nhìn Cửu Bạch Lộ một cái.

"Nếu như ta ra sân, vị đạo hữu này không có cơ hội thi triển ra mấy thủ đoạn tà đạo kia."

Huyền Vũ thánh tử thừa thắng xông lên nói:

Sắc mặt Lại bộ thượng thư trở nên khó coi.

"Ở trên chiến trường cứng đối cứng, không phải dựa vào thực lực sao? Lại bộ thượng thư đại nhân xử lý nội sự trong triều không hỏi chuyện ngoại giới nên ngây ngốc đi?"

Binh bộ thượng thư đồng thời nói:

"Vậy thử xem."

Thế nhưng lúc hai người vừa định tiến vào giữa sảnh luận bàn thì Thiên tử trê bảo tọa bỗng lên tiếng.

"Được rồi, dừng ở đây đi."

Thiên tử bình thản nói:" Vốn là yến tiệc, luận bàn chỉ giúp trợ hứng thôi, tổn thương hòa khí cũng không tốt."

"Quân bị diễn võ sắp bắt đầu, ngươi hẳn là một trong những người gia nhập phe Thái tử xuất chiến đi? Bị thương ở đây cũng sẽ ảnh hưởng đến quân bị diễn võ."

"Hôm nay luận bàn dừng ở đây."

Thiên tử đã lên tiếng tự nhiên không thể đánh nữa.

Cỗ khí xanh đen bắt đầu rút trở vào thân thể Huyền Vũ thánh tử, cảm giác nặng nề cũng tiêu tán.

Chỉ thấy Huyền Vũ thánh tử nhìn về phía Tiểu Hắc, nhếch miệng cười lạnh:

"Ngươi sẽ có cơ hội kiến thức được thực lực của ta."

Nói tới đây, Huyền Vũ thánh tử lại nhìn về phía Mục Phù Sinh đang đả tọa "chữa thương", cười nói: "Ngươi cũng vậy."

Sau đó ngồi xuống.

Tiểu Hắc hừ lạnh, trở về chỗ ngồi đã sớm được sửa sang.

Trong bầu không khí quỷ dị này, yến tiệc cũng nhanh chóng kết thúc.

Cửu Bạch Lộ cũng sớm rời khỏi rồi.

Ba người Mục Phù Sinh theo Thái tử rời khỏi hoàng cung.

Chỉ nghe Thái tử nói: "Thế nào, đến chỗ ta ngồi một chút không? Vừa lúc nói cho các ngươi biết công việc cụ thể khi tham gia quân bị diễn võ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận