Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 443 - Cam nguyện làm nô lệ sao?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ở trong mắt các thế lực giới vực trung vĩ độ.

Tuy rằng văn minh văn minh tu đạo ở giới vực vĩ độ thấp cực kỳ lạc hậu.

Nhưng đồng dạng cũng bởi vì văn minh tu đạo lạc hậu nên sẽ có rất nhiều địa phương chưa được khai phá.

Chỉ cần chiếm lĩnh một khu vực, it nhiều gì cũng sẽ có thu hoạch.

Tà Nam ngẩng đầu nhìn về phía bảy cột sáng từ trên trời giáng xuống.

Bên trong mỗi cột sáng đều có một người đại diện cho một thế lực.

Trong đó liền bao gồm Thiên Mệnh Tông, Vô Nhai Tông, Liệt Nhật Cốc, Thiên Kiếm Phong.

Hiện giờ bảy thế lực buông xuống nơi đây, có thể nói là Tà tộc đã không cách nào độc hưởng miếng bánh giới vực vĩ độ thấp to lớn này.

Đến lúc đó đại quân Tà tộc có tiến quân một cách nhanh chóng, tùy ý giết chóc.

Điều khiến sắc mặt Tà Nam khó coi chính là bảy thế lực này đều mạnh hơn Tà tộc bọn hắn nhiều lắm.

Sắp công phá mấy chỗ liên kết của Tịnh thế đại trận.

Đồng dạng cũng là thế lực nhị lưu.

"Tiểu tử Tà tộc, lui binh đi."

Bốn thế lực này đều là thế lực đứng đầu trong nhóm thế lực nhị lưu ở giới vực trung vĩ độ.

Chỉ tiếc có kẻ thứ ba chen chân, kế hoạch hoàn toàn thất bại.

Nhưng so với Thiên Mệnh Tông thì yếu hơn vài phần.

Ba thế lực khác thì là Hiên Viên gia, Mậu Tuất thành cùng với Hợp Hoan Tông.

Chỉ tiếc là thắng lợi đã ở ngay trước mắt.

Cũng không có giải thích!

Dù sao Tà tộc chỉ là thế lực xếp hàng cuối trong đám thế lực nhị lưu.

Chỉ có ba chữ, lui binh đi!

Lúc này, trong cột sáng, một nam tử trung niên thuộc Thiên Mệnh Tông cúi đầu nhìn về phía Tà Nam, nhàn nhạt nói:

Không có bất kỳ lý do nào!

Ngẩng đầu nhìn về phía nam tử Thiên Mệnh Tông, Tà Nam nói:

Giới tu đạo từ trước nay đều tuân theo đạo lý này, rất tàn khốc nhưng cũng rất công bằng.

"Ý ngươi là Tà tộc muốn khai chiến với Thiên Mệnh Tông chúng ta?"

Bởi vì thực lực và nội tình của Thiên Mệnh Tông cường đại hơn Tà tộc rất nhiều!

"Tất cả thối lui!"

Vì sao?

"Ai là người chủ sự nơi này?"

Ngay sau đó, nam tử Thiên Mệnh Tông nhìn về phía phe nhân tộc, lạnh nhạt nói:

Đội quân Tà tộc phía dưới cũng chỉ đành nghẹn khuất đình chỉ thế công, lui về trong Lâm Giới sơn.

Cá lớn nuốt cá bé, nắm tay ai lớn người đó chính là quy củ, là lý do!

Sắc mặt Tà Nam biến đổi, hai hàm răng cọ xát nhau, thậm chí phát ra tiếng "Ca ca".

Thực lực nhỏ yếu nên bị đánh cũng phải chịu!

Tới nước này rồi, Tà Nam chỉ đành phất phất tay, thấp giọng giận dữ hét:

Nhưng mà Tà Nam vẫn không cam lòng, thắng lợi sắp tới nhưng lại bị kẻ khác chen chân phân một chén canh!

Nam tử không chút biểu cảm nói:

"Thứ tự trước sau?"

"Tiền bối, ngươi không cảm thấy mọi việc nên giảng thứ tự trước sau sao?"

Nghe hắn hỏi, Mục Chính Đình bước ra, đi đến đối diện cột sáng rồi nói:

"Là ta, không biết tiền bối có chuyện gì?"

Nam tử Thiên Mệnh Tông gật gật đầu nói:

"Bổn tọa là phó tông chủ Thiên Mệnh Tông, Hà Vô Úy."

"Tới đây cũng không có ý định xua tan chém giết các ngươi."

Mục Chính Đình hơi sửng sốt, đối phương không tới giết bọn hắn để cướp đoạt địa bàn sao?

Nhưng lời tiếp theo của Hà Vô Úy lại khiến sắc mặt của Mục Chính Đình trở nên khó coi.

"Bổn tọa yêu cầu một phần tinh đồ của tất cả giới vực vĩ độ thấp, trong đó bao gồm phạm vi các thế lực."

"Sau đó bảy thế lực chúng ta sẽ tự phân chia khu vực."

Mục Chính Đình nghĩ đến, nếu bọn họ không đáp ứng.

Không đang đàm phán cùng bọn họ mà là hạ đạt mệnh lệnh!

Huống hồ giọng điệu của đối phương căn bản không hề cho phép thương lượng.

Sớm đã sống không bằng chết!

Vậy còn truy cầu trường sinh gì nữa?

Nhưng khi bọn họ bị biến thành nô lệ thì sẽ mất đi tự do.

Không giết bọn họ mà biến bọ họ thành nô lệ.

Nhưng mà thế này so với không giết có gì khác nhau đâu?

Các cường giả nhân tộc còn lại cũng có biểu cảm khác nhau.

Nhóm người tu đạo bên dưới đều cảm thấy phẫn nộ!

Một đám Tà tộc muốn biến bọn họ đồ ăn vừa tới.

Sau đó lại thêm bảy thế lực lớn muốn biến bọn họ thành nô lệ.

Bọn họ tu đạo vì điều gì?

Vì chính sự tự do!

Vì truy cầu chính trường sinh!

Mà còn muốn bọn họ giao nộp chín phần tài nguyên đoạt được!

Không chỉ muốn bọn họ mạo hiểm tính mạng đặt chân vào mấy vùng cấm và khu vực chưa từng khai phá.

Đối phương xem tất cả thế lực ở giới vực vĩ độ thấp là nô lệ!

Nghe xong, Mục Chính Đình lập tức hiểu ý đồ.

"Đương nhiên các ngươi có thể tự lưu lại một phần."

"Chuyện các ngươi phải làm chính là khai phá các khu vực chưa từng khai phá, giao nộp tài nguyên đúng hạn giao."

Kết cục chờ đợi bọn họ tuyệt đối không tốt hơn chuyện Tà tộc san bằng Vô biên giới vực.

Sắc mặt Tà Nam cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Lời đối phương nói đã hoàn toàn gạt Tà tộc sang một bên.

Có thể nói, giới vực vĩ độ thấp này đã không có phần cho Tà tộc.

Nhưng hắn lại có thể nói cái gì đây?

Tà tộc không đứng nổi trước mặt bảy thế lực này.

Hà Vô Úy lạnh nhạt nhìn Mục Chính Đình, nói:

"Ngươi đã hiểu rõ chưa?"

Mục Chính Đình nghẹn khuất.

Nhưng trong tình huống này hắn chỉ có thể gật gật đầu.

Trước mặt bảy thế lực từ giới vực trung vĩ độ, Vô biên giới vực không hề có khả năng chống đỡ.

"Tinh đồ thì Vô biên giới vực cũng không có, còn muốn bao gồm thế lực khác cho nên cần thời gian chuẩn bị."

Hà Vô Úy gật gật đầu, nói:

"Cho ngươi thời gian là ba ngày."

Nói xong, Hà Vô Úy xoay người, thân thể theo cùng cột sáng biến mất!

Các thế lực còn lại cũng là sôi nổi rời đi.

Chỉ có lão giả Thiên Kiếm Phong kia cúi đầu nhìn một thoáng qua rồi mới xoay người rời đi.

Diệp Thu Bạch có thể xác định lão giả nhìn về phía hắn.

Vì sao phải nhìn hắn?

Chẳng lẽ lão giả này nhận thức hắn?

Diệp Thu Bạch nghĩ trước nghĩ sau cũng không nghĩ ra mình đã gặp lão giả ở nơi nào.

Lúc sau, Tà Nam cũng hừ lạnh một tiếng lui về bên trong Lâm Giới sơn.

Hắn cũng cần báo cáo với cao tầng Tà tộc để quyết định hành động lúc sau. . . . . . .

Mục Chính Đình thì triệu tập tông chủ các thế lực lớn cùng với thiên kiêu ở Vô Biên hoàng triều.

Trong đại điện, Mục Chính Đình ngồi trên ghế cao, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Chỉ có ba ngày để suy tính, các vị nói ra ý nghĩ của mình đi."

Gia chủ Mộ gia Mộ Lập Bi lạnh lùng nói:

"Nếu là như thế này thì ta cho rằng chỉ có thể khai chiến."

Các thế lực còn lại cũng gật gật đầu.

Tu đạo tu vô số năm tháng.

Kết quả bây giờ muốn bọn họ làm nô lệ cho người khác?

"Thay vì như thế còn không bằng cá chết lưới rách!"

Nghe vậy, Mục Chính Đình cũng gật gật đầu.

Hắn tranh thủ được ngày để suy nghĩ biện pháp ứng phó.

Nếu như không có biện pháp giải quyết thì cũng chỉ đành cá chết lưới rách.

Phía dưới, Mục Phù Sinh hỏi:

"Đại sư huynh, ngươi có biện pháp gì sao?"

Diệp Thu Bạch vẫn luôn suy nghĩ từ lúc trên đường đi.

Nên phá cục như thế nào.

Đối mặt với các thế lực trung vĩ độ có thực lực chênh lệch lớn như thế, lại còn tới bảy thế lực.

Nói thật, nói có hy vọng là nói dối.

Không đúng!

Diệp Thu Bạch đột nhiên híp mắt lại.

Bảy thế lực sao?

Bọn họ muốn phân phối như thế nào?

Chẳng lẽ sớm đã sớm trao đổi xong rồi?

Còn Tà tộc, vì sao chỉ có mình Tà tộc đi tới nơi đây.

Đơn giản chính là muốn độc chiếm khối bánh này.

Diệp Thu Bạch cười nói, sau đó đứng dậy.

Đánh vỡ bầu trong khí tuyệt vọng, nghiêm trọng trong đại điện.

"Các vị tiền bối, có lẽ ta có biện pháp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận