Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1066 - Nam tử thần bí, chuyện Minh Phủ

. . . .

Nghe được giọng nói quen thuộc này.

Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh và Phương Khung đều sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một nam tử cường tráng mặc hắc bào đang đằng đằng sát khí đi tới.

Diệp Thu Bạch vỗ vỗ bả vai nam tử, cười nói:

"Đến từ lúc nào, sao không liên lạc với chúng ta trước?"

Mục Phù Sinh cũng cười nói:

"Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác Tiểu Hắc sư huynh mạnh lên không ít."

Mộ Tử Tình cũng tiến lên chào hỏi một tiếng.

Hắn chính là một cường giả nửa bước Thần Chủ cảnh.

Tiểu Hắc nhìn về phía mấy sư huynh đệ, sát khí nhất thời biến mất, gãi đầu cười nói:

Vào lúc này, thái thượng trưởng lão âm Dương Huyền Minh tông bị một tên tiểu bối chăn miệng, sau đó hoàn toàn bị phớt lờ.

Hiện giờ lực lượng thân thể của Tiểu Hắc đã đạt tới nửa bước Thần Hoàng cảnh!

Chỉ thấy Thái thượng trưởng lão cũng không nói thêm gì mà mặt mày âm trầm, khí tức nửa bước Thần Chủ cảnh áp về phía mấy người.

Phương Khung ở bên cạnh gật gật đầu.

Thông thường tiểu bối nào thấy hắn mà không cung cung kính kính?

Cũng không biết đã trải qua chuyện gì mà đột phá nhanh như vậy.

Người tới chính là Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nhếch miệng cười nói: "Tẩu tử."

Nhưng bỗng có một nam tử trung niên mặc hoàng bào xuất hiện trước mặt đám người Tiểu Hắc.

"Lúc sau ta sẽ nói tỉ mỉ với các ngươi."

Khí tức nửa bước Thần Chủ cảnh áp tới chợt tan biến.

Sao có thể nhịn được đây!

Muốn ép bọn họ quỳ xuống!

"Xin hỏi tục danh hữu?"

Đây mới là điều đáng sợ nhất.

"Chém rung một tay của hắn đi, giống như người nọ."

Không thể cảm nhận được khí tức tự nhiên không biết thực lực của đối phương.

"Ngươi có biết sau lưng âm Dương Huyền Minh tông ta là ai không?"

Thái thượng trưởng lão kinh ngạc, hắn không cảm giác được chút khí tức nào từ nam tử, giống như nam tử chỉ là một cái xác, nhưng lại có lực lượng thần hồn khổng lồ.

Mà là cảm giác âm hàn thấm vào tận trong tâm hồn!

Đây không phải là sự lạnh giá thấu xương.

Nhìn thấy bộ dạng tùy ý của nam tử, khi đối phương nhìn thẳng mình thì thái thượng trưởng lão cảm giác như rơi vào hầm băng, tứ chi bách hài, lục phũ ngũ tạng đều bị đóng băng!

Nhưng tên này lại dễ dàng hóa giải khí tức của hắn!

Nói tới đây liền đưa tay chỉ chỉ Trương Thư Minh.

Nam tử trung niên gật đầu, bộ dạng tùy ý.

Nhưng sắc mặt tên thái Thượng trưởng lão lại thay đổi, hắn kinh hãi nói:

Thái thượng trưởng lão không dám chậm trễ, nhíu nhíu mày, chắp tay hỏi:

Tiểu Hắc suy nghĩ chút liền nói:

"Xử trí như thế nào?"

Nam tử trung niên căn bản không để ý tới tên thái thượng trưởng lão này, hắn nhìn về phía sau Tiểu Hắc, lên tiếng hỏi:

Chỉ liếc mắt một cái liền khiến hắn có cảm giác này.

Thực lực của đối phương cường đại hơn hắn nhiều, đây là chuyện chắc chắn mười phần.

Cho nên thái thượng trưởng lão mới bất đắc dĩ nói ra lời uy hiếp. . . Nói ra hậu trường của mình.

Nhưng ai ngờ nam tử trung niên căn bản không phản ứng.

Làm như không có nghe thấy, như khinh thường âm Dương Thần Tông, không hề có một chút e ngại nào.

Thái thượng trưởng lão càng tin tưởng vế sau hơn.

Điều này cũng khiến cho những người tu đạo chung quanh không khỏi bắt đầu đánh giá đám người Tiểu Hắc.

Không e ngại âm Dương Thần Tông, vậy đại biểu cho thế lực sau lưng bọn họ ít nhất ở cấp Thần Chủ.

Hoặc là. . . Bọn họ đến từ thế lực cấp Thần Chủ?

"Bắt đầu nói từ đầu đi. . .". . .

Tiểu Hắc cười nói:

"Nói đi, rốt cuộc sau đó đã có chuyện gì xảy ra?"

Sau đó Diệp Thu Bạch mới hỏi:

Sau khi tiến vào phòng, Mục Phù Sinh vẫn thói quen cũ, trước hết bày một đám phù triện che chắn.

Đám người Diệp Thu Bạch tìm được một chỗ đặt chân.

Nhưng trung niên nam tử lại nhíu mày nói:

"Thân phận của ngươi bây giờ không giống bình thường, đại nhân để cho ta theo bên cạnh thủ hộ ngươi, dù sao cạnh tranh vị trí Minh chủ cũng không chỉ là ở bề ngoài, chống đỡ ám sát cũng là một cửa khảo hạch."

Nói cách khác, những người muốn tranh đoạt vị trí Minh chủ khác sẽ âm thầm tiến hành ám sát.

Tiểu Hắc cảm thấy bất đắc dĩ nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào.

Sau khi người âm Dương Huyền Minh Tông rời đi.

Đám người Diệp Thu Bạch cũnh nhanh chóng rời đi.

Những người vây xem chung quanh dần dần tản đi, chỉ là có mấy người đứng vẫn còn đứng tại chỗ.

Thật sự có chút thú vị. . .

Giống như là người xem bình thường, không ai chú ý tới mấy người này. . . . .

"Không có việc gì cũng không cần phải xuất hiện, nếu không sẽ cản trở chúng ta rèn luyện."

Tiểu Hắc gật đầu:

Nam tử trung niên biến mất sau đó xuất hiện lần nữa ở phía sau Tiểu Hắc.

Thái thượng trưởng lão thậm chí còn chưa nhận ra cảm giác đau đớn liền trơ mắt nhìn bả vai trái và cổ phải của mình chảy máu.

Cánh tay trái cùng với bàn tay phải vô thanh vô tức rơi xuống.

Thái thượng trưởng lão vừa định cầu xin tha thứ, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì một quang ảnh màu vàng đã trực tiếp xuyên thấu thân thể hắn!

Còn một ngày nữa là đến vòng so đấu thứ nhất giữa những người được đề cử cho vị trí Minh chủ.

Mấy ngày nay Tiểu Hắc vẫn tu luyện theo sự an bài của Thôi Phó.

Ở nơi này có một nhánh nhỏ của sông Hoàng Tuyền chảy qua.

Cho dù chỉ là một nhánh nhỏ nhưng bên trong cũng có vô số vong hồn không ngừng giãy giụa, hai tay không ngừng lay động, mắt trống rỗng, miệng há to nhưng không phát ra tiếng.

Phương thức tu luyện của Tiểu Hắc bây giờ chính là dìm mình vào trong nước sông, vô số vong hồn không cách nào giãy giụa sẽ bắt đầu gặm nhấm thân thể Tiểu Hắc!

Giống như quỷ đói điên cuồng cắn xé máu thịt.

Cố nén cảm giác đau đớn, thời điểm năng lực khôi phục của huyết mạch không theo đuổi kịp vong hồn cắn xé Tiểu Hắc sẽ lựa chọn rời khỏi nước sông, sau đó tiếp tục tiến vào.

Nhiều lần như vậy khiến cảnh giới thân thể Tiểu Hắc tăng lên nhanh chóng!

Đông. . .

Một tiếng chuông vang lên biểu thị ngày hôm sau đã đến.

Cửu U Minh Phủ không có mặt trời và mặt trăng luân phiên.

Một tên binh sĩ Minh phủ không có hai chân, lơ lửng giữa không trung tiến tới chỗ ở của Tiểu Hắc.

Vòng thứ nhất sắp bắt đầu, theo ta đi đi.

Tiểu Hắc bước ra khỏi nước Hoàng Tuyền dưới ánh mắt kinh hãi của binh sĩ Minh phủ.

Toàn thân trên dưới không có một chỗ hoàn chỉnh, thấy cả được xương trắng có thể thấy được!

Chỉ là huyết nhục lại sinh trưởng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Dám tiến vào trong nước sông Hoàng Tuyền để tu luyện sao?

Tiểu Hắc đi tới trước binh sĩ Minh Phủ, nghi hoặc nói:

"Thất thần làm gì? Mau dẫn ta đi!"

Sau khi nâng cao cảnh giới thân thể.

Hình như càng ngày hắn càng khó áp chế lệ khí trong cơ thể.

Cho nên bây giờ Tiểu Hắc cực kỳ hiếu chiến.

Hắn muốn dựa vào không ngừng chiến đấu để phóng thích lệ khí ra ngoài.

Bằng không trong tình huống mất đi ý thức, bị lệ khí hoàn toàn điều khiển thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra.

Khi Tiểu Hắc bước vào đấu trường, Hoàng Tuyền Đài.

Ở chỗ này đã có mấy chục người Minh Phủ rồi, bọn họ đều quay đầu nhìn về phía Tiểu Hắc.

"Hắn chính là kẻ nửa đường nhập cuộc sao?"

"Cũng không biết có bản lĩnh thật không. . ."

Sau khi xác định danh sách xong thế mà Tiểu Hắc lại nửa đường gia nhập, điều này đại biểu hắn có hậu trường.

Chính là đi cửa sau. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận