Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1605: Lão tổ tông

Bảo tộc nhân lui ra xa là vì muốn trận chiến giữa hai người sẽ không lan đến gần bọn họ.

Trong mắt tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc, cảnh giới của Lục Trường Sinh ít nhất cao hơn hắn một tiểu cảnh giới, chỉ sợ đã đạt đến Vực Thần cảnh trung kỳ... Thậm chí cao hơn nữa.

Hai cường giả Vực Thần cảnh chiến đấu, dù chỉ là dư ba thôi cũng có thể hủy thiên diệt địa, rung chuyển sơn hà.

Chỉ sợ toàn bộ Ma Thú đại lục sẽ vì đó mà chấn động.

Trận chiến với đẳng cấp như vậy, từ Thần Minh cảnh trở xuống, ngay cả tư cách dừng chân ngắm nhìn cũng không có.

Thế nhưng còn không đợi tộc nhân lùi lại, Lục Trường Sinh đã nhìn tộc trưởng, nói: "Thật ra cũng không cần thiết."

"Không cần thiết?" Sau khi ra khỏi thác nước, mỗi một bước tiến lên phía trước của tộc trưởng thì cơ thể sẽ phồng lớn ra vài phần. Theo một tiếng hổ gầm, huyết khí tuôn ra ngoài cơ thể, hóa thành từng sợi tơ màu máu quấn quanh thân thể tộc trưởng.

Cuối cùng, những sợi tơ chi chít kia như hóa thành từng chuỗi mạch máu, khi mạch máu hình thành thì da thịt xương cốt cũng dần dần dính liền.

"Nằm mơ!"

Thế nhưng Lục Trường Sinh vẫn không bị chút ảnh hưởng nào.

"Bảo bọn họ lùi lại thì quá mất thời gian."

Dòng khí lưu to lớn như sóng xung kích đánh vào người Lục Trường Sinh, mái tóc đen dài tung bay, bạch bào phất phới.

Mặc dù Lục Trường Sinh bị bao phủ trong sát ý dày đặc như vậy, nhưng cũng không có bất kỳ e ngại nào. Ngược lại, hắn điểm nhẹ mũi chân, trong chớp mắt đã phi thân lên trước mặt Thất tinh Bạch Hổ.

Khi nanh vuốt lướt qua không quan, những nơi nó đi qua đều khiến cho không gian vỡ vụn, xuất hiện những vết rách lớn!

Một con bạch hổ càng khổng lồ hơn Thân Vương và Tinh Hổ Chân Quân lặng im không một tiếng động xuất hiện trước mắt Lục Trường Sinh.

Tộc trưởng thấy thế cũng không bất ngờ, nếu chỉ một tiếng gầm mà đã đánh bay Lục Trường Sinh ra ngoài thì không đáng cho hắn cảnh giác như thế.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của bạch hổ, Lục Trường Sinh đưa tay đặt lên đầu hắn.

Trong đôi mắt hổ to lớn in rõ bóng hình của Lục Trường Sinh, có thể thấy được sát khí hiện hữu trong đó, khiến cho bóng dáng Lục Trường Sinh liên tục dao động. Dường như sát khí trong đôi mắt hổ kia hóa thành những lưỡi dao sắc lạnh xé nát cơ thể Lục Trường Sinh.

Tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc gầm thét.

Thân hình của hai bên hoàn toàn không thể so sánh với nhau được.

Lục Trường Sinh bình thản nói: "Huống chi để bọn họ chứng kiến được cảnh này cũng có tác dụng để cho các ngươi bằng lòng phục tùng, thuận tiện cai quản các ngươi hơn."

Móng vuốt to lớn của tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc so với bàn tay của Lục Trường Sinh... Gần như bàn tay của Lục Trường Sinh chẳng là gì cả.

Chỉ thấy tộc trưởng nâng cự trảo khổng lồ của mình lên, lộ ra móng vuốt sắc nhọn lóe lên tia sáng lạnh, vỗ về phía Lục Trường Sinh!

Lục Trường Sinh thấy vậy thì giơ một tay khác lên.

Không gian xung quanh hắn cũng rất ổn định.

Còn Lục Trường Sinh thì sao?

Mặt đất vốn đã nứt vỡ, bây giờ càng chia năm xẻ bảy, thậm chí còn lún xuống vài phần.

Con ngươi của tộc trưởng co rụt lại, cho dù hắn có dùng sức như thế nào thì cũng không thể lay chuyển được Lục Trường Sinh.

Người của Thất tinh Bạch Hổ tộc cùng với một số người của tam đại thú tộc khác thấy cảnh này đều há to miệng.

Nhưng chính bàn tay trông có vẻ gầy yếu này lại có thể ngăn cản được thế tiến công mãnh liệt của tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Đáng lẽ hai người không nên dẫn tên quái vật này về tộc.

Bạch Kiêu và Tuần Lưu nhìn nhau, đều có thể thấy được sự hối hận trong mắt đối phương.

Chuyện này sao có thể?

Càng đừng nói đến chuyện bây giờ hắn đang hiển hóa chân thân đứng đây, lông trắng toàn thân dựng đứng lên. Khiến cho không gian xung quanh, mặt đất xung quanh vì lực lượng cơ thể kinh khủng của hắn mà bắt đầu rạn nứt vặn vẹo!

Ngay cả những thú tộc khác ở xung quanh lãnh địa của Thất tinh Bạch Hổ tộc cũng có thể cảm nhận được rung chấn.

Nhưng bởi vì có trận pháp của Lục Trường Sinh ngăn cách, cho nên bọn họ không thể cảm ứng được tâm chấn xảy ra ở phương hướng nào để truy tìm.

Khói bụi dần tan đi.

Biểu cảm không thay đổi, cơ thể không thay đổi.

Ầm ầm!

Nhưng tộc trưởng vẫn không thoát khỏi sự khống chế của Lục Trường Sinh, khi bị ném lên trên thì đập xuống mặt đất bên dưới!

Sau đó Lục Trường Sinh dùng một tay nắm lấy một nhúm lông trong lòng bàn chân của tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc, dùng chút sức liền ném cơ thể khổng lồ kia đi.

Nhưng mà có vẻ như tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc cũng không có vết thương nào chí mạng, chỉ là lục phủ ngũ tạng như đã bị lệch vị trí, đầu óc ong ong choáng váng.

Lục Trường Sinh vẫn không buông tay mà cầm lấy một bên cự trảo của bạch hổ, cúi đầu nhìn xuống vị tộc trưởng của Thất tinh Bạch Hổ tộc đang nằm trong đống đất đá vụn, híp mắt nói: "Phục chưa?"

Đáp lại Lục Trường Sinh là một tiếng hổ gầm vang trời!

Dưới sóng âm của tiếng gầm, những đất đá vụn đè lên người tộc trưởng đều bị đánh nát.

Vừa định tiếp tục tấn công thì lại thấy Lục Trường Sinh giơ tay lên lần nữa, ném tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc lên rồi lại rơi xuống.

Ầm ầm!

"Phục chưa?"

"Rống!!"

Rầm rầm!

Nghe đến đó, con ngươi của tộc trưởng bỗng nhiên co rụt lại, nhìn Lục Trường Sinh với vẻ mặt kinh hãi.

"Hay là ngươi không quyết định được?"

"Hơn nữa đồng ý với ta cũng đâu có hại gì, thậm chí còn lợi nhiều hơn."

Cho dù không có vết thương nào chí mạng, nhưng bị rơi đập mấy ngàn lần cũng khiến hắn suy yếu!

Bây giờ tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc đã không còn sức lực phản kháng.

Lục Trường Sinh nhìn tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc cả người đầy máu, đã dần hóa thành hình người, hắn lắc tay bất đắc dĩ nói: "Thật là, mau phục đi chứ, ta mỏi tay quá rồi."

Người của tứ đại thú tộc đã lùi đến nơi bọn họ có thể chịu được dư ba.

Nhìn tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc đang liên tục bị ném qua ném lại, ánh mắt của mọi người đều chết lặng.

Cái này căn bản không phải là trận chiến của hai người cùng đẳng cấp.

Tộc trưởng của Thất tinh Bạch Hổ tộc đã dùng toàn bộ sức lực mà cũng không thể thoát khỏi Lục Trường Sinh.

Còn vẻ mặt của Lục Trường Sinh thì vẫn rất thỏa mái nhẹ nhàng, chỉ có cái tay là nhấc lên nhấc xuống.

À, vẫn có động tác khác.

Ví dụ như tay này mỏi thì đổi qua tay khác...

Gương mặt của mỗi tộc nhân Thất tinh Bạch Hổ tộc đều tràn đầy vẻ khuất nhục, bọn họ vốn là chủng tộc cực kỳ kiêu ngạo. Bây giờ tộc trưởng lại bị một tên Nhân tộc sỉ nhục như thế mà lại không thể làm gì được khiến cho bọn họ rất khó chịu.

Lại một cơn địa chấn rung chuyển.

Những cái hố to sâu không thấy đáy trải rộng khắp nơi.

Mặt đất nứt vỡ thê thảm, bị lún xuống rõ ràng.

Toàn bộ đại bản doanh của Thất tinh Bạch Hổ tộc đã bị san thành bình địa, ban đầu là rừng cây xanh ngàn che khuất cả bầu trời, bây giờ thì chỉ còn trơ trọi.

Một nén nhang sau.

"Không phục!"

"Còn không phục?"

"Làm sao, ngươi cho rằng ta không phát hiện ra sao?"

Lục Trường Sinh nhìn về nơi duy nhất còn chưa bị hư hao gì, chính là vị trí thác nước, ánh mắt sâu lắng nói: "Từ lúc bắt đầu đã luôn theo dõi rồi."

Những người khác đều có vẻ mặt khó hiểu.

Chỉ có gương mặt của tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc là càng thêm khó coi.

Lúc này, bên trong thác nước, có một giọng nói già nua truyền ra.

"Xem ra cảnh giới của các hạ hoàn toàn không chỉ như vậy... Chỉ là, vì sao ngươi lại muốn cai quản Ma Thú đại lục? Còn có thể mang đến lợi ích gì cho chúng ta?"

Tộc trưởng Thất tinh Bạch Hổ tộc cố sức hét lớn: "Không được lão tổ tông! Cho dù có chết, Thất tinh Bạch Hổ tộc ta cũng không cúi đầu với một Nhân tộc!"

Lục Trường Sinh không để ý đến tộc trưởng, buông hắn ra và ném sang một bên, cười nói: "Vậy ngươi ra nói chuyện đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận