Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1313 - Cửu hoàng tử tàn nhẫn

Trên đường trở về Hỗn Linh học viện.

Ngọc Thành nhìn Trình Đại Hải bên cạnh, lên tiếng hỏi:

"Trình sư huynh, sau khi trở về nên ăn nói thế nào với nhị trưởng lão đây?"

Lần này ngăn chặn đám người Tiểu Hắc thất bại.

Trình Đại Hải cười khổ một tiếng nói: "Có thể ăn nói thế nào? Báo cáo chi tiết thôi."

"Nhiệm vụ lần này căn bản không có phần của hai bên chúng ta, chúng ta chỉ là đánh xì dầu, hoàn toàn chính là trận đấu trí đấu dũng giữa Cửu hoàng tử và ba vị hoàng tử còn lại. Nhưng ai mà ngờ được Cửu hoàng tử chuẩn bị đầy đủ như vậy, e là ngay cả chuyện chúng ta nhiệm vụ của Tam hoàng tử hắn cũng đã sớm phát hiện ra."

Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Thành trở nên ngưng trọng, lòng lạnh lẽo, cười khổ nói:

"Nếu có thể, thật sự không muốn đắc tội Cửu hoàng tử."

Trình Đại Hải và Ngọc Thành theo bản năng dừng lại.

Người tới chính là Thiên Tùng Kiếm Tổ!

"Loại chuyện này phỏng chừng hắn sẽ không làm."

"Xem ra ta đã đánh giá thấp sự tàn nhẫn của Cửu hoàng tử."

Trình Đại Hải suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

Thiên Tùng Kiếm Tổ thấy thế nhưng vẫn chậm rãi tới gần Trình Đại Hải, lãnh đạm nói:

Trình Đại Hải gật đầu nói: "Nếu Cửu hoàng tử kế vị thì chúng ta cũng không nên tới lãnh thổ của Cửu Long thần triều, không chừng đối phương sẽ ra tay với chúng ta."

Nhìn Thiên Tùng Kiếm Tổ cầm kiếm đi tới, Trình Đại Hải không ti tiện không siểm nịnh tiến lên một bước lấy ra một tấm lệnh bài giơ lên, trên mặt lệnh bài có khắc hai chữ Hỗn Linh.

"Dù sao hiện giờ Cửu hoàng tử là thế lực yếu nhất, cho dù hắn không lôi kéo được những người khác cũng không cần phải đắc tội. Ta chính là đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão, có địa vị nhất định trong Hỗn Linh học viện. Nếu Cửu hoàng tử muốn diệt khẩu, e là nhị trưởng lão hoặc Hỗn Linh học viện đều sẽ nghiêng về phe đối địch với Cửu hoàng tử."

"Trên đường trở về sẽ không có nguy hiểm gì chứ!"

Nhìn người cầm kiếm, Trình Đại Hải cười khổ.

"Xem ra Cửu hoàng tử căn bản không cho phép một chút khả năng nào tồn tại, vì thế một không làm hai không thôi, dứt khoát giết bọn họ, đến lúc đó cũng khó kết luận, không thể tính đến lên đầu Cửu hoàng tử."

Giờ khắc này bỗng có một người cầm kiếm xuất hiện trước mặt hai người Trình Đại Hải.

Ở hỗn Độn Giới, khắp nơi đều tràn ngập nguy cơ.

"Ta là đệ tử thân truyền của nhị trưởng lão Hỗn Linh học viện, Thiên Tùng tiền bối có thể trở về nói với Cửu hoàng tử, ngày sau chúng ta tuyệt đối sẽ không đứng phía đối lập hắn."

"Bổn tọa chỉ lấy tiền làm việc, muốn nói gì với hắn thì trốn thoát khỏi kiếm của ta rồi nói sau."

Tin tức truyền đi lập tức bị đánh tan!

Trình Đại Hải lập tức bóp nát lệnh bài.

"Bất quá ngươi cũng không tệ, đối mặt với uy áp từ kiếm ý của ta còn có thể thoải mái thế này."

Sắc mặt Trình Đại Hải cũng chậm rãi trầm xuống.

"Tốt xấu gì cũng không thể mất mặt Hỗn Linh học viện."

Cho dù là đệ tử Hỗn Linh học viện cũng có thể bị giết bất kỳ lúc nào.

"Lưu ngươi toàn thây!"

Gương mặt lạnh lùng của Thiên Tùng Kiếm Tổ tỏ vẻ tán thưởng.

"Được!"

Hiện tại hắn có chút hối hận vì tham dự nhiệm vụ này.

Ngọc Thành bên cạnh Trình Đại Hải đã sớm hoang mang ngây dại.

Đồng tử co rút, thẩn thể không ngừng run rẩy, miệng mở ra một hồi khép lại, hình như muốn nói gì đó nhưng bởi vì sợ hãi cực độ mà mất đi năng lực nói chuyện.

Trình Đại Hải liếc mắt nhìn Ngọc Thành, không khỏi thở dài.

Nhưng mà Thiên Tùng Kiếm Tổ lại giơ ngón tay cái lên, một đạo ngân quang sắc bén từ trong vỏ kiếm bắn ra!

Thiên Tùng Kiếm Tổ gật đầu nói: "Dù sao cũng là người cô đơn, nếu mấy lão đầu tử của Hỗn Linh học viện đuổi giết, với thực lực hiện tại của ta thì đánh không lại."

Trình Đại Hải thấy cảnh này lập tức thả lỏng, cười nói: "Tiền bối sợ Hỗn Linh học viện."

Cường giả Tổ Cảnh cũng không phải đơn giản như vậy.

Vừa dứt lời, chỉ thấy ở mi tâm Trình Đại Hải và Ngọc Thành có hàn mang lóe lên, Thiên Tùng Kiếm Tổ cũng thu kiếm.

Không ai thấy rõ hắn rút kiếm lúc nào.

Chỉ là lúc hàn mang hiện lên, mi tâm Trình Đại Hải và Ngọc Thành đều có thêm một cái lỗ máu nhỏ, không có máu tươi chảy ra, chỉ có thần hồn bị chôn vùi...

Thân thể hai người ngã xuống đất.

Giờ khắc này Thiên Tùng Kiếm Tổ lại nhìn sang cánh rừng bên cạnh, cau mày nói:

"Đạo hữu còn muốn nhìn đến khi nào? Sao không hiện thân."

Có một người áo đen từ trong một bụi rậm chậm rãi đi ra.

Thiên Tùng Kiếm Tổ sắc mặt ngưng trọng nhìn người áo đen:

"Khí tức trên người ngươi ta chưa bao giờ cảm nhận qua, ngươi không phải là người của Thiên Cơ đại lục?"

Dù sao Trình Đại Hải là cường giả nửa bước Tổ Cảnh, lá bài tẩy cũng nhiều.

Lúc trước hắn vốn định dùng khí tức của sư tôn chấn nhiếp hai người Trình Đại Hải, để hai người cho rằng phía sau đám người Diệp Thu Bạch có cường giả che chở, sau đó trở về báo cáo cho nhị trưởng lão, có lẽ còn có thể chấn nhiếp đối phương một phen.

Người áo đen kia là Mục Phù Sinh!

Giọng nói đã trở lại như cũ.

Cửu hoàng tử thật tàn nhẫn, lúc trước nghĩ tới Cửu hoàng tử sẽ không buông tha bọn họ, đúng là không buông thật...

Lúc này mới xốc áo đen lên nhìn hai cỗ thi thể, sắc mặt ngưng trọng.

"Ừ."

Người áo đen khẽ gật đầu, dùng giọng nữ già nua nặng nề nói:

"Đi thôi."

Trong lúc chắp tay, Thiên Tùng Kiếm Tổ biến mất tại chỗ.

Vào lúc này người áo đen chậm rãi đi tới bên cạnh thi thể Trình Đại Hải và Ngọc Thành, cúi đầu nhìn rồi cũng biến mất.

Sau nửa nén hương mới có một đạo kiếm quang rời khỏi nơi đây!

Mà người áo đen cũng ẩn nấp nửa ngày mới trở lại.

Trong tay cầm một tờ phù triện, rõ ràng là Thiên Lôi độn phù!

Sau đó lấy ra Bát Phong Lôi Ngục.

Thiên Tùng Kiếm Tổ sững sờ, lập tức chắp tay nói: "Tiền bối quá khen rồi, vãn bối đi trước."

Trong lúc nói chuyện, một luồng khí tức giống như bao hàm quy tắc vạn vật tản ra.

"Bổn tọa chỉ đi ngang qua, tò mò với kiếm ý nên muốn dừng chân quan sát một phen. Kiếm ý của ngươi hẳn là có thể xếp vào năm vị trí đầu ở Thiên Cơ đại lục rồi.

Người áo đen phát ra giọng nữ già nua.

"Là muốn đòi công đạo cho bọn họ sao?"

Người áo đen gật đầu.

Muốn giết Trình Đại Hải mà không để lại dấu vết gì cũng khó, sẽ lộ ra quá nhiều át chủ bài, mất nhiều hơn được.

Cho nên hắn mới nghĩ ra phương pháp này.

Nhưng không ngờ hai người Trình Đại Hải Ngọc Thành lại bị người của Cửu hoàng tử giết chết...

Mục Phù Sinh không khỏi cười khổ một tiếng: "Đến lúc đó phỏng chừng sẽ hoài nghi đến trên người chúng ta..."

Hủy thi diệt tích sao?

Mục Phù Sinh lắc đầu, làm vậy càng giấu đầu lòi đuôi, không bằng giữ lại thi thể của bọn họ, khi Chấp Pháp Đường của Hỗn Linh học viện điều tra ít nhiều gì cũng có thể điều tra được khí tức không liên quan đến bọn họ.

Nghĩ tới đây, Mục Phù Sinh tiêu trừ tất cả khí tức của mình sau đó mới rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận