Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1259 - Nghi hoặc, bắt đầu hỗn chiến!

Rất nhiều đoạn ký ức ngắn tràn vào thức hải của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc cũng hoàn toàn nhớ tới từng chút từng chút mình đã trải qua ở Ma Vương Vực.

Chỉ là nam tử áo trắng kia đến tột cùng là ai?

Thân thế của hắn... Căn cứ theo tình huống hiện tại lại có quan hệ mật thiết không thể tách rời với Tà Ma Vực.

Nhưng nếu hắn là người của Tà Ma Vực, vì sao nam tử áo trắng phải đưa hắn tới Phàm nhân giới?

Đưa vào trong tay dưỡng phụ dưỡng mẫu của hắn ở Ma Vương vực.

Tất cả những điều này lại trở thành một bí ẩn khác.

Trên cơ sở những bí ẩn này, Tiểu Hắc lại có chút nghi hoặc, vì sao một mảnh vỡ linh hồn lại xuất hiện ở Cửu U Minh Phủ.

Dưới đáy Vong Xuyên hà, Tiểu Hắc dần dần mở mắt, trong mắt tràn ngập sự nghi hoặc, ngưng trọng.

Bất quá đã tới lúc nên ra ngoài.

Chẳng lẽ là nam tử áo trắng trong ký ức?

Sau khi hỏi qua cao tầng của Cửu U Minh Phủ hẳn là sẽ có một ít manh mối.

Lúc ở Vân Mộng đầm lầy, Tương Liễu tiền bối đã từng nói hắn đang chờ đợi bọn họ cứu vớt hắn.

Giống như kinh sợ ma khí mà Tiểu Hắc phát ra... . . . .

Tuy rằng thời điểm sử dụng Thiên ma giải thể thần hồn sẽ chia thành hai hồn sáu phách phân tán đến các nơi ở Phàm nhân giới, một hồn một phách sẽ tiến hành chuyển thế sống lại.

Tiểu Hắc ngẩng đầu phóng lên phía trên!

Kết hợp điểm này, có phải mảnh vỡ linh hồn của hắn do người khác cố ý mang tới nơi đây hay không?

Nhưng vì sao lại rơi xuống Cửu U Minh Phủ?

Bí ẩn thân thế của hắn, có lẽ không đơn giản như vậy...

Bên kia Vong Xuyên hà, ánh mắt Đàm Tông Chiếu có chút kinh dị.

Hắc thủ phía sau trong miệng sư tôn chính là nam tử áo trắng kia sao?

Không ai có thể kiên trì thời gian bốn ngày dưới đáy Vong Xuyên hà.

Nơi Tiểu Hắc đi qua, mùi tanh hay kịch độc đều bị xua tan, xà trùng với quỷ hồn đông nghịt cũng nhao nhao né tránh.

Hiện tại đã qua thời gian bốn ngày.

Dù sao thời gian kéo dài hơi thái quá.

Nguyên văn là: "Đầu óc của ngươi cũng giống như Thẩm Kiệt sao? Cao tầng Cửu U Minh Phủ có thực lực thế nào? Trấn áp biết bao cô hồn dã quỷ trong Vong Xuyên hà, với thực lực của đối phương sao có thể không dò xét được?"

Một bóng đen từ mặt sông nhảy lên.

Chẳng lẽ Tiểu Hắc đã sớm tử vong, chỉ là bởi vì bị quỷ hồn bên dưới đoạt xá cho nên cao tầng Cửu U Minh Phủ không có dò xét ra? Mới cho rằng Tiểu Hắc vẫn còn sống?

Hình như đã bước vào Thần Đế cảnh.

Thậm chí có người còn suy đoán.

"Ngươi thế nào rồi?"

Đàm Tông Chiếu vội vàng tiến tới hỏi:

Điều khiến cho người ta chú ý chính là ma khí quanh thân Tiểu Hắc càng áp bách hơn trước, làm cho trong lòng bọn họ không khỏi sinh ý thần phục!

Nhưng suy đoán này bị Đàm Tông Chiếu gạt bỏ, còn nghe hắn chửi một câu.

Ngay sau đó bóng dáng Tiểu Hắc liền rơi xuống phía trước đám người Đàm Tông Chiếu.

Mọi người nhìn về phía Tiểu Hắc mà kinh ngạc không thôi.

Không chỉ không có bất kỳ thương thế nào, ngược lại cường độ thân thể còn tăng cường.

Nhưng đến ngày thứ tư... Cũng chính là hôm nay, ngay cả trong lòng Đàm Tông Chiếu cũng không tự giác suy đoán theo hướng này. .

Bùm!

Đám người Thẩm Kiệt cũng ma khí cùng với động tĩnh từ mặt sông truyền đến hấp dẫn ánh mắt.

Đúng lúc này, sắc mặt Đàm Tông Chiếu đột nhiên biến đổi, đồng tử của hắn co rút lại nhìn chằm chằm vào trung tâm Vong Xuyên hà.

Không thể không nói, Đàm Tông Chiếu rất thông minh, cũng không có trực tiếp hỏi Tiểu Hắc ở phía dưới làm gì hay chiếm được truyền thừa bí bảo gì đó.

Chuyện mẫn cảm này, nếu đối phương muốn nói tự nhiên sẽ nói, không cần hỏi nhiều.

Nếu Đàm Tông Chiếu hỏi cũng sẽ hạ thấp độ tín nhiệm của Tiểu Hắc đối với hắn.

Tiểu Hắc lắc đầu nói: "Không có chuyện gì."

Đàm Tông Chiếu khẽ gật đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra hắn cũng không có đánh cược sai, Tiểu Hắc có tư cách để cho hắn chủ động kết giao!

Giờ khắc này, âm thanh kia lại vang lên.

"Cửa thứ tư, hỗn chiến, chỗ có thể chứng kiến đều là chỗ chiến đấu, không có quy tắc đặc thù, hai người có thể đứng vững tới cuối có thể tiến vào cửa cuối cùng."

Vong Xuyên hà biến mất, chung quanh hóa thành một khu vực đầy xương khô.

Tiểu Hắc muốn nhanh chóng hoàn thành tất cả khảo hạch, sau đó nhìn thấy người nắm quyền Cửu U Minh Phủ bây giờ, hỏi thăm tin tức về mảnh vỡ linh hồn của mình.

"Rốt cuộc có đánh hay không? Ta đang vội."

Đang lúc Thẩm Kiệt muốn gầm lên thì Tiểu Hắc khẽ nhíu mày.

"Xem ra ngươi cũng không quá ngốc."

Đàm Tông Chiếu gật đầu nói:

"Các ngươi kết minh vừa đúng hai người, chẳng lẽ muốn cùng tham giao cửa kế tiếp?"

Thẩm Kiệt nhìn về phía Đàm Tông Chiếu, cười lạnh nói:

"Xem ra ngươi quyết tâm cùng hắn nghênh chiến?

Đàm Tông cười nói:

"Không phải ngươi muốn luận bàn với ta sao? Bây giờ là cơ hội tốt."

"Muốn một đấu một?"

Thẩm Kiệt cười to.

"Đây là hỗn chiến, các ngươi đã dẫn đầu kết minh vậy tự nhiên phải đá các ngươi ra ngoài."

Năm người còn lại cũng tiến tới gần Thẩm Kiệt.

Kha Đại Lai đứng bên cạnh Thẩm Kiệt lấy ra một thanh đại đao khiêng gác trên vai, cười to nói:

Chỉ là... liên minh đầu tiên thường sẽ bị người khác nhằm vào.

Đàm Tông Chiếu đứng cùng một chỗ với Tiểu Hắc, hiển nhiên muốn kết minh.

Người đứng ở chỗ này không có đến từ cùng một thế lực, có lẽ đã biết đôi chút về nhau nhưng cũng không có nghĩa là có thể tin tưởng đối phương.

Tất cả mọi người không có hành động thiếu suy nghĩ.

Hỗn chiến đã bắt đầu.

Bia mộ, xương khô, đoạn kiếm, trải rộng ở trên đất, liếc mắt không nhìn đến phần cuối.

Nghe Tiểu Hắc nói, Thẩm Kiệt giận quá hóa cười.

"A, cho dù cảnh giới thân thể của ngươi đột phá tới Thần Đế cảnh cũng không phải đối thủ của chúng ta.

Nếu là Phàm nhân giới mấy chục vạn năm trước có lẽ còn có thể làm cho người ta kiêng kị, nhưng bây giờ... có thể xuất hiện một người như ngươi xem như đã không tệ rồi."

Đàm Tông nhìn Hướng Tiểu Hắc, nói:

"Đừng bị kích tướng, nếu là hỗn chiến, nhất định phải..."

Nhưng hắn còn chưa nói xong đã thấy Tiểu Hắc đã hóa thành một bóng đen lướt ra ngoài!

Đàm Tông vỗ trán một cái.

Liên minh chiến đấu gì nữa!

Còn không phải mỗi người đánh một tên sao?

"Như thế nào, thể tu Phàm nhân giới đều hành sự lỗ mãng sao?"

Nhìn thấy Tiểu Hắc vọt về phía mình, Thẩm Kiệt cười lạnh một tiếng, hai tay có kim quang lưu chuyển, nói:

"Giao hắn cho ta, các ngươi liên thủ giải quyết Đàm Tông Chiếu trước!"

Đám người Kha Đại Lai nghe vậy đều gật đầu.

Đây cũng là suy nghĩ của bọn họ.

Trong số những người ở đây, thực lực của Đàm Tông Chiếu đệ nhất, nếu như không liên thủ giải quyết thì đơn đấu không ai chiến thắng được Đàm Tông Chiếu.

Thẩm Kiệt phóng về phía Tiểu Hắc!

"Ếch ngồi đáy giếng, chỉ ghé vào bên giếng nhìn thoáng qua thế giới bên ngoài liền cuồng vọng như thế, để cho ta tới nói cho ngươi biết, thế giới bên ngoài này lớn thế nào!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận