Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 665 - Thiết bộ

. . . . . .

Tuy rằng lời Khâu Lộc nói có vẻ mang tính chỉ huy.

Nhưng mà không thể không nói hiện tại cùng nhau lên là cách làm đảm bảo nhất.

Nếu như một mình hành động thì kết cục sẽ giống như tên kiếm tu kia.

Bị vạn kiếm đinh trên mặt đất, thần hồn bị rút ra, chết một cách thê thảm!

Nhạc Chính Trì không nói bất kỳ lời nào, thậm chí ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn Khâu Lộc một cái, chỉ lo ôm đàn của mình mà nhảy xuống.

Diệp Thu Bạch thấy thế nhìn thoáng qua Trang Tử Đống, sau đó nói:

"Chúng ta cũng hành động đi."

Khâu Lộc cùng với Tô Hách theo phía sau.

Một khi kích phát hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm rập rạp thì chỉ có cứng rắn chống đỡ thôi, chạy trốn hay tránh né là chuyện không thể, không có tác dụng.

Nhạc Chính Trì đi tuốt đằng trước.

Bởi vì kiếm bắn từ mọi hướng, không có bất kỳ góc nào tránh được.

Khâu Lộc và Tô Hách theo sát sau đó.

Vạn kiếm trên không dưới sự quan sát của năm người cũng không có bất ngờ nào khác, mũi kiếm đang chậm rãi di chuyển, nhắm về phía năm người.

Trang Tử Đống khẽ gật đầu.

Năm người không ngừng tiến về phía trước.

Đội hình năm người rất đơn giản.

Hai người đồng dạng hướng về hố mà nhảy.

Nhưng mà khi vạn kiếm cùng công kích thì đội hình này không có bất kỳ tác dụng nào.

Có ánh sao sái lạc xuống hội tụ vào thông thiên quán địa cột đá bên trong.

Diệp Thu Bạch cùng với Trang Tử Đống đi ở trung gian.

Cột đá tản ra lực lượng trấn áp không tầm thường.

Nện bước chậm rãi, cũng không có sốt ruột.

Không trung vẫn có một ngân hà lộng lẫy ngang qua.

Bước chân bắt đầu chậm lại.

Trước đó tên kiếm tu kia còn cách khoảng ba trăm thước đột nhiên gia tốc, vạn kiếm cũng khởi động theo!

Khi cả nhóm còn cách bộ xương của tên kiếm tu kia chừng ba mươi bước. . . . . .

Chỉ còn cách cột đá ở cung điện năm trăm thước.

Kiếm ý nửa bước Siêu phàm cảnh bùng nổ trong khoảnh khắc này.

Còn nữa, vạn kiếm rậm rạp trên không trung và hố to yên tĩnh không tiếng động lại có thêm một cỗ hơi thở vô cùng áp lực.

Chỉ có Trang Tử Đống cầm kiếm trong tay nhưng lại không có phóng thích kiếm ý.

Diệp Thu Bạch cầm Hỗn Nguyên Tiên Kiếm trong tay, chuẩn bị triển khai kiếm vực bất kỳ lúc nào!

Hai ngón tay của Nhạc Chính Trì đặt lên trên dây đàn, kiếm ý nội liễm.

Bốn trăm thước. . . . . .

Tô Hách dẫn đầu rút kiếm ra, kiếm ý ngang trời dựng lên!

Khâu Lộc cũng rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông ra.

Dưới kiếm ý gia trì, thanh trường kiếm mềm mại này thẳng tắp trong nháy mắt.

Bất kể là Diệp Thu Bạch hay là Nhạc Chính Trì trước sau bảo đảm sắc mặt bình đạm thì sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

"Chuẩn bị, sắp tới rồi. . . . . ."

Lúc này Khâu Lộc nói:

Mỗi một bước dẫm đạp trên đất vàng cũng càng thêm nặng nề.

Nhưng giờ khắc này những người khác cũng không có chú ý tới Trang Tử Đống, toàn tâm toàn ý tập trung vào vạn kiếm trên không.

Diệp Thu Bạch lại khẽ nhíu mày.

Nhưng mà cũng không nói gì thêm.

Nhạc Chính Trì ở phía trước đội ngũ, khi hắn nhấc chân tiến vào phạm vi bộ xương khô thì vạn kiếm trên không cũng lập tức chuyển động!

Tiếng kiếm rít chói tai sôi nổi vang lên kèm theo tiếng gió phốc phốc lao vút về phía mấy người Nhạc Chính Trì.

Thấy thế.

Nhạc Chính Trì lập tức một tay nâng đàn một cái tay khác gảy dây đàn.

Tranh!

Cầm khúc vạch trần màn che!

Thấy thế, Nhạc Chính Trì nhíu mày, ba ngón tay đồng thời đặt trên dây đàn, tiết tấu cầm khúc có sự thay đổi.

Kiếm ý Kiếm Tiên bao phủ trên thân kiếm cũng càng thêm mãnh liệt.

Hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm kia cũng đâm đến với tốc độ càng nhanh!

Khoảng cách tới cung điện càng lúc càng gần.

Nhưng mà bước chân của năm người càng lúc càng mau hơn.

Mấy người Nhạc Chính Trì vừa chống đỡ, vừa tiến tới.

Chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể tồn tại thông qua cửa khảo nghiệm này.

Nếu còn muốn hãm hại người khác, e là kết quả hại người rồi hại mình. . . . . .

Kiếm ý của bốn người không ngừng gào thét, không ngừng va chạm với vạn kiếm trên không.

Vô số trường kiếm nối nhau rơi xuống, giao phong cùng với kiếm ý phát ra tiếng leng keng.

Tuy là bị kiếm ý đánh bay.

Nhưng khi kiếm ý bị triệt tiêu thì một thanh kiếm vị đánh bay cũng sẽ trở về tư thế cũ, tiếp tục khởi xướng một vòng tấn công mới.

Diệp Thu Bạch trầm giọng nói:

"Nhanh chóng đi tới, nếu không sẽ bị hao chết ở chỗ này."

Không đợi Diệp Thu Bạch nói xong.

Ngay lúc này cần phải gạt đi mọi thù hận trước đó.

Khâu Lộc cùng với Tô Hách cũng không dám giấu giếm thực lực.

Kiếm vực hóa thành lá chắn thứ nhất chống đỡ mấy vạn thanh trường kiếm đang bắn tới.

Kiếm ý Siêu phàm cảnh bắn nhanh ra.

Diệp Thu Bạch bước một bước dài tiến về phía trước, vượt qua xác tên kiếm tu kia, giơ kiếm chỉ lên trời.

Một đám âm phù giống như tiếng suối trong trẻo trong khoảnh khắc hóa thành hàng ngàn thanh kiếm bắn ngược lại, đối kháng với vạn kiếm phía trên.

Từ trong veo như tiếng suối chảy chuyển biến thành vạn quân tập thành!

Diệp Thu Bạch vừa đâm ra một kiếm thì mũi kiếm của Trang Tử Đống bên cạnh lại xoay chuyển.

Hai chân một trước một sau bắt đầu gia tốc, xoay chuyển thân mình vọt tới Diệp Thu Bạch!

Chỉ thấy Trang Tử Đống lại vứt bỏ trường kiếm trong tay.

Sắc mặt vốn bình thường vào thời khắc này bỗng nhiên trở nên tràn ngập sự dữ tợn.

Hai tròng mắt cũng trở nên hẹp dài.

Nhạc Chính Trì, Khâu Lộc cùng với Tô Hách đều phát giác một màn này.

Cả ba cảm thấy hơi kinh hãi.

Không phải Trang Tử Đống này cùng một tông môn với Diệp Thu Bạch sao?

Vì sao phải ra tay với hắn?

Hơn nữa còn là trong hoàn cảnh này, trong tình huống có khả năng chết bất kỳ lúc nào nếu sơ xuất.

Cho dù có thù hận thì cũng phải chờ đến thoát khỏi nơi này, tới cung điện mới tiện ra tay chứ?

Thấy thế, Diệp Thu Bạch lạnh lùng cười.

Rốt cuộc nhịn không được sao?

Ngay sau đó hắn lấy ra một phù triện.

Phù triện lấp lóe lôi đình chi lực!

Theo Diệp Thu Bạch khởi động phù triện.

Trong nháy mắt thân thể liền hóa thành một đạo lôi đình biến mất tại chỗ!

Trang Tử Đống hơi sửng sốt.

Một chưởng của hắn vỗ vào khoảng không.

Không gian xuất hiện từng gợn sóng nhỏ.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lại lần nữa thì phát hiện Diệp Thu Bạch đã xuất hiện ở lối vào cung điện.

Thiên lôi độn phù.

Tuy rằng bên trong Tuyệt Hồn thành hạn chế tu vi nhưng lại không có hạn chế thủ đoạn.

Giờ khắc này, Diệp Thu Bạch không thể không thừa nhận chuyện có một sư đệ phù sư thật sự rất thuận tiện.

Đương nhiên vì sao trước đó không trực tiếp sử dụng Thiên lôi độn phù đâu?

Đương nhiên Diệp Thu Bạch cũng nghĩ tới trực tiếp sử dụng Thiên lôi độn phù vượt qua hố to tiến đến cung điện này trước.

Nhưng mà hắn nghĩ đến nhiều điểm không thích hợp ở Trang Tử Đống.

Lại liên tưởng đến chuyện gặp phải trong thành trì bên ngoài, cảnh linh hồn thể kia muốn cướp đoạt thân xác.

Đã nghĩ tới một chuyện.

Có phải là Trang Tử Đống đã bị đoạt xá hay không?

Sau khi suy đoán.

Diệp Thu Bạch liền quyết định bí quá hoá liều, tạm thời không dùng Thiên lôi độn phù cùng mọi người tiến vào bên trong hố to.

Dù sao trong tình huống bị vạn kiếm công kích chắc chắn sẽ bại lộ sơ hở.

Đến lúc đó mà Trang Tử Đống bị đoạt xá muốn động thủ cũng sẽ chọn thời điểm này mà động thủ.

Là linh hồn thể của một đại năng nên hắn muốn thông qua khảo nghiệm này cũng sẽ có biện pháp của hắn.

Cho nên Diệp Thu Bạch liền thiết lập một ván.

Hiện quả thật là đúng như dự đoán.

Giờ khắc này Diệp Thu Bạch cũng cũng không có trực tiếp đẩy cửa cung điện tiến vào mà rút Hỗn Nguyên Tiên Kiếm chém thẳng tới Trang Tử Đống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận