Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1462: Mưu đồ, bắt đầu leo lên Thần Huyền Hỏa Thụ

Còn nửa ngày nữa là bắt đầu sự kiện leo lên Thần Huyền Hỏa Thụ.

Lúc này, tất cả mọi người của Hắc Hỏa nhất mạch đều tập trung lại dưới chân núi.

Diệp Thu Bạch thong thả đến chậm, đi đến phía sau Hắc Hỏa tướng quân, hỏi: "Thần Hỏa Đan đã luyện chế xong chưa?"

Hắc Hỏa tướng quân cười gật đầu nói: "Nhờ phúc của ngươi."

Bốn thống soái, bao gồm cả Ngụy thống soái và Nhâm thống soái đều nở nụ cười thân thiện với Diệp Thu Bạch.

Có thể nói, nếu không nhờ Diệp Thu Bạch thì Hắc Hỏa nhất mạch bọn họ đã thật sự bị loại rồi.

Không có Thần Hỏa Đan, người của bọn họ căn bản không thể leo lên được Thần Huyền Hỏa Thụ!

Hắc Hỏa tướng quân nhìn mọi người, nói: "Bởi vì Diệp khách khanh còn chưa rõ, cho nên ta sẽ nói lại quy tắc một lần nữa, các ngươi cũng nên chú ý lắng nghe."

Theo một tiếng ra lệnh, người của Hắc Hỏa nhất mạch trùng trùng điệp điệp đi về hướng Thần Huyền Hỏa Thụ.

Mỗi đệ tử được phát cho hai viên Thần Hỏa Đan, có thể chống đỡ được ba ngày trên Thần Huyền Hỏa Thụ.

"Người nào leo lên được cao nhất thì mạch người này đại diện sẽ có thể nắm giữ tài nguyên của Thần Huyền Hỏa Thụ trong vòng năm năm."

Hắc Hỏa tướng quân nhìn Diệp Thu Bạch, hỏi: "Ngươi thật sự không cần dùng Thần Hỏa Đan sao?"

"Đồng thời, thời gian leo lên Thần Huyền Hỏa Thụ không có hạn định, nếu rơi xuống hoặc tử vong là bị loại, không thể leo lên lại."

Mặc dù tỷ lệ xảy ra chuyện này rất nhỏ, nhưng mà cũng có khả năng phát sinh.

"Trong chuyện leo lên Thần Huyền Hỏa Thụ, chín mạch của Thần Huyền Hỏa tông đều có một quy tắc chung, đó là nhân vật cấp bậc tướng quân sẽ không ra tay. Chỉ có các đệ tử và thống soái mới được leo lên."

Còn nhân vật cấp bậc thống soái thì được mười viên, dù sao bình thường người leo lên được đến đỉnh cao nhất cũng là những nhân vật có cấp bậc thống soái.

"Mà chúng ta chỉ làm một việc, đó là ngăn cản người của mạch khác leo lên, đồng thời cũng phải bảo đảm cho bản thân hoặc là giúp cho người của mạch mình leo lên cao hơn."

Nhân vật cấp bậc tướng quân như Hắc Hỏa tướng quân đều đã đạt tới Bán Thần cảnh sơ kỳ, nếu như bọn họ cũng leo lên, chỉ sợ ảnh hưởng tạo ra khi chiến đấu sẽ làm các đệ tử xung quanh tử vong!

Trên đường đi.

Hắc Hỏa tướng quân cười bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật là... Quả nhiên khiến cho những người đã tu luyện hỏa chi đạo tắc cả đời như chúng ta cảm thấy xấu hổ."

"Được rồi, đã đến giờ, xuất phát thôi!"

Bọn họ vốn là người của Thần Huyền Hỏa tông, mỗi ngày đều tu luyện hỏa chi đạo tắc, liên tục tiếp xúc với hỏa diễm, còn nắm giữ nơi phong thủy bảo địa đối với người tu luyện hỏa thuộc tính như vậy.

Những đệ tử khác leo lên chẳng qua là để ngăn cản những người khác... Hoặc là ôm tâm lý may mắn, lỡ như kỳ tích xảy ra, có thể đột phá vòng vây, leo lên đến đỉnh thì sao?

Diệp Thu Bạch lắc đầu nói: "Không cần, hỏa độc không thương tổn được ta."

Cho dù chỉ là một nhánh cây nhỏ, cũng có hỏa diễm vô tận tuôn trào.

Thần Huyền Hỏa Thụ cực kỳ to lớn, giống như một ngọn núi nhỏ.

Đó đều là người từ tám nhánh còn lại.

Có thể không cảm thấy xấu hổ sao?

Những người khác nghe thế thì sắc mặt khó coi.

Thế nhưng lại kém xa một người ngoài như Diệp Thu Bạch.

Kẻ yếu chỉ có thể bị đào thải.

Ai bảo thực lực của mạch bọn họ là yếu nhất chứ?

Nhưng lại không thể làm được gì.

Đã đi đến phía dưới Thần Huyền Hỏa Thụ.

Khi nhìn thấy người của Hắc Hỏa nhất mạch đã đến, tất cả ánh mắt đều tập trung lên chỗ bọn họ.

Hắc Hỏa tướng quân và bốn thống soái nhận ra những ánh mắt này, không khỏi nhướng mày.

"Xem ra lần leo lên Thần Huyền Hỏa Thụ này, các mạch kia sẽ ưu tiên đào thải chúng ta trước." Hắc Hỏa tướng quân trầm mặt nói.

Nếu như đi chậm thì người bình thường phải mất một tháng mới có thể đi hết một vòng quanh gốc cây.

Lúc này, từ tám hướng khác cũng có những nhóm người đông nghìn nghịt đi tới.

Phải biết rằng, đây mới chỉ là ở gốc của Thần Huyền Hỏa Thụ.

Nhiệt độ thậm chí còn cao hơn so với dung nham!

Đây chính là thiết luật của giới tu đạo.

Nhưng Diệp Thu Bạch lại phát hiện hình như ánh mắt của các mạch khác đều tập trung trên người hắn.

Xem ra sau trận chiến với Dương thống soái, hắn đã bị tám mạch chú ý đến.

Nghĩ vậy, Diệp Thu Bạch đi ra sau Hắc Hỏa tướng quân, tới gần đám người Nhâm thống soái, truyền âm nói:

"Lát nữa các ngươi leo lên trước đi, không cần để ý tới ta. Xem ra bọn họ đã coi ta là mục tiêu hàng đầu."

Diệp Thu Bạch nhắc nhở.

Hắc Hỏa tướng quân và bốn thống soái cũng chú ý đến chuyện này, có không ít ánh mắt từ tám nhánh đều nhìn thẳng vào Diệp Thu Bạch.

"Ngươi muốn làm như thế nào?" Nhâm thống soái hỏi.

Diệp Thu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta sẽ tự nghĩ cách, các ngươi không cần lo cho ta, cứ dốc toàn lực leo lên là được."

Lúc này Hoàng thống soái lớn tiếng nói: "Trước tiên cứ mặc kệ hắn, nếu hắn muốn lấy được cơ duyên trên Thần Huyền Hỏa Thụ thì sớm muộn gì cũng phải leo lên, đến lúc đó chúng ta chặn lại ở chỗ cao cũng không chậm."

Tướng quân của Thanh Hỏa nhất mạch thấy thế thì quát với sắc mặt cực kỳ khó coi: "Tập trung leo lên trước đi, chiếm vị trí cao!"

Nên đã bị đám người Nhâm thống soái kéo dài khoảng cách.

Đúng vậy, khi thống soái của tám mạch khác đều đang bận chú ý đến Diệp Thu Bạch thì tốc độ cũng không khỏi chậm lại.

Diệp Thu Bạch mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía các thống soái đang chú ý đến hắn, thậm chí có người còn cố ý giảm tốc độ, hắn khẽ cười nói: "Đừng nhìn ta nữa, các ngươi còn cảnh giác với ta thì đừng mong đuổi kịp người khác."

Hắc Hỏa tướng quân cũng có chút khó hiểu.

Ai chiếm được chỗ cao trước, người đó sẽ có ưu thế rất lớn!

Đám người Nhâm thống soái cũng không ngoại lệ, đều liều mạng dốc hết sức leo lên phía trên!

Thế nhưng có một người là khác biệt.

Phía dưới gốc Thần Huyền Hỏa Thụ, ngoại trừ tướng quân của chín mạch đứng đó, còn có một người ở lại.

Người đó chính là Diệp Thu Bạch.

Những tướng quân khác và các thống soái đang leo lên nhìn thấy hắn không leo thì nhíu mày, bọn họ không biết Diệp Thu Bạch đang chơi chiêu gì.

Dựa theo tình báo, chẳng phải Diệp Thu Bạch đến đây vì Thần Huyền Hỏa Thụ hay sao?

Nhưng sao bây giờ hắn không leo lên?

Đang có mưu đồ gì đây?

Người tu đạo hỏa thuộc tính có thể mượn lực lượng trên Thần Huyền Hỏa Thụ mà phóng thích ra hỏa diễm chi lực mạnh hơn bình thường, tiến hành tấn công!

Phía trên Thần Huyền Hỏa Thụ, mặc dù có hỏa độc nồng đậm, nhưng theo đó mà lực lượng của hỏa chi đạo tắc cũng càng thêm dồi dào.

Leo lên trước cũng có thể chiếm được một vị trí tấn công tốt hơn.

Sau khi dùng Thần Hỏa Đan, vô số người liền chạy tới chỗ Thần Huyền Hỏa Thụ, nhanh chóng leo lên!

Ngọn lửa trên Thần Huyền Hỏa Thụ cuồn cuộn mãnh liệt.

Bốn vị thống soái hai mặt nhìn nhau, nhưng lúc này cũng chỉ có thể tin tưởng Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch nhìn những người phía trên đã bắt đầu tăng tốc thì vẫn thong thả nở một nụ cười thản nhiên.

Hắc Hỏa tướng quân ở bên cạnh nhắc nhở: "Dù thế nào thì bọn họ cũng sẽ chặn ngươi lại, hay cứ chờ ở đây đi."

Diệp Thu Bạch nói: "Không sao, để bọn họ lên trước."

Dù sao đi nữa thì người leo lên cũng sẽ có một độ cao giới hạn.

Huống chi không có hạn chế về thời gian.

Nếu như hiện tại mà đi lên, sẽ rất dễ bị bọn họ vây công.

Nhưng mà...

Đợi đến khi bọn họ leo lên đủ cao rồi, chắc hẳn cũng sẽ bắt đầu ra tay với những người khác.

Lúc đó cũng chính là lúc mà Diệp Thu Bạch bắt đầu leo lên.

Hơn nữa... hỏa độc không có ảnh hưởng gì đối với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận