Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 835 - Công cụ hình người thật thảm

. . . .

Phàm Nhân thôn vẫn là nơi ngăn cách với bên ngoài ở giới vực vĩ độ cao.

Ở ngoại trừ thời điểm mở ra thì sẽ không có người dễ dàng tiến vào.

Giờ phút này ở một chỗ rừng trúc trong Phàm Nhân thôn.

Nơi đây có một người chịu tải tín niệm của Phàm Nhân thôn cư trú.

Mỗi một hài đồng trong Phàm Nhân thôn đều sẽ tiến đến đây tiếp thu tiên sinh giáo dục.

Nhưng mà tiên sinh cũng sẽ không truyền thụ phương pháp tu luyện hay là công pháp võ kỹ.

Nhưng chuyện này lại không ảnh hưởng đến địa vị của tiên sinh ở Phàm Nhân thôn.

"Ngươi nói xem, tiên sinh cùng sư tôn ở bên trong nói chuyện gì?"

Liễu Tự Như thì vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, ở bên cạnh nói:

Tiểu Thạch Đầu tò mò không ngừng nhìn trái nhìn phải.

"Nếu không có cho ngươi đi vào, tự nhiên tạm thời không thể cho ngươi biết đến, yên yên ổn ổn ở chỗ này chờ một chút đi."

Giờ phút này.

Giống như đã thấy nhân sinh phai nhạt.

Đối với Phàm Nhân thôn mà nói.

"Không biết, dù sao kêu chúng ta tới đây khẳng định không có chuyện gì tốt."

Ở một khoảng sân trong rừng trúc.

Tiên sinh không chỉ là linh hồn còn là thần bảo hộ.

Thôn trưởng Phàm Nhân thôn bất đắc dĩ kéo Tiểu Thạch Đầu, nói:

"Nói như thế nào?"

Hỏi:

Liễu Tự Như buông tay nói:

Giọng điệu tràn ngập bất đắc dĩ.

Hoàng Thiên thì liếc liếc mắt nhìn Liễu Tự Như.

Nếu là hắn mà nói, tránh cũng tránh không kịp.

Một cô nương thật tốt nha.

Đột nhiên.

Ngay sau đó Liễu Tự Như còn dùng ánh mắt đáng yêu một cách dị thường nhìn thoáng qua Hoàng Thiên.

Liễu Tự Như thân là ngũ tinh chấp sự của Ám Vực tự nhiên hiểu rõ, tiên sinh Phàm Nhân thôn pha trà đại biểu cho điều gì.

"Đến lúc đó ngươi sẽ biết, dù sao chúng ta đã bị xem là công cụ hình người."

"Với thực lực của Lục tiền bối thì để tiên sinh pha trà cũng không phải chuyện kỳ quái."

Nhưng mà nghĩ tới thực lực của Lục Trường Sinh, lại buông tay nói:

Hắn cảm thấy kinh hãi.

Ai.

Thôn trưởng rùng mình, nhìn về phía sân có hương trà đang chậm rãi tràn ra.

Ngưng trọng nói:

"Tiên sinh pha trà. . . . . ."

Thế mà tự mình chủ động bước vào hố lửa.

Nói đùa cái gì vậy. . . . . .

Liễu Tự Như hắn sẽ đến đây sao?

Nếu không phải không có đủ thực lực, không cách nào phản kháng.

Bọn họ biết khi tiên sinh lấy trà tiếp khách, có nghĩa là đối phương nhất định là nhân vật cực kỳ quan trọng.

Tình huống tiên sinh lấy trà ra pha cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đến bây giờ không vượt quá ba lần.

Có thể thấy được nhân vật có thể khiến tiên sinh coi trọng cường đại như thế nào.

Giờ phút này, ở trong sân.

Nam tử áo trắng ngồi đối diện tiên sinh lẳng lặng nhấp một ngụm trà.

Cũng không có bình phẩm trà tốt hay không tốt.

Trực tiếp hỏi:

"Tìm ta có chuyện gì? Còn một hai phải làm ta đi xa như vậy?"

Tiên sinh nhẹ giọng nói:

Tiên sinh cảm thấy kỳ quái nhìn Lục Trường Sinh, hỏi:

"Hồng nhan đều là họa thủy. . . . . . Hồng nhan đều là họa thủy. . . . . . Nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tiến độ mò cá của ta . . . . . Không thể phá giới không thể phá giới, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật. . . . . ."

Lục Trường Sinh đột nhiên chắp tay trước ngực, lẩm bẩm:

Không đúng không đúng không đúng.

Nếu ngươi là một tiểu tỷ tỷ thì còn được, cùng một lão già uống trà có gì vui?

Cùng lão nhân nhà ngươi uống trà làm gì?

"Nhưng nơi có thể thích hợp cho Không gian chi tâm tồn tại tất nhiên là nơi có không gian đạo tắc hùng hậu nhất."

"Đợi thời điểm xuất hiện tất nhiên sẽ phóng xuất ra không gian chi lực đủ để ảnh hưởng đến toàn bộ giới vực vĩ độ cao."

Nghe vậy.

Lục Trường Sinh bất đắc dĩ, nói:

"Cho nên hiện tại ta không thể làm gì hết, cứ ngồi uống trà cùng lão nhân ngươi sao?"

Tiên sinh cười nói:

"Có gì mà không thể chứ?"

Nghe tiên sinh đáp lại.

Lục Trường Sinh trợn trắng mắt.

"Vị trí của Không gian chi tâm không có ai xác định chính xác được, nếu không thì ở giới vực vĩ độ cao đã sớm có một trận gió tanh mưa máu nổi lên."

Tiên sinh đẩy ly trà thứ hai đến trước mặt Lục Trường Sinh, lúc này mới cười nói:

"Ta đây đi, Không gian chi tâm ở nơi nào?"

Lục Trường Sinh buông chén trà trong tay, thân thể ngửa ra sau bất đắc dĩ hỏi:

"Tính không xác định bên trong quá lớn, cho nên vì Tiểu Thạch Đầu, ta mời Lục đạo hữu tới một chuyến vẫn tương đối ổn thỏa hơn."

"Ta đã nói ra mục đích ở trong tin, Không gian chi tâm xuất thế, hiệu dụng của Không gian chi tâm ngươi cũng biết rõ rồi, đến lúc đó sẽ khiến cho các thế lực lớn tranh đoạt."

"Lục đạo hữu thờ phụng Phật đạo?"

Lục Trường Sinh:

". . . . . . A, nên giải thích với ngươi như thế nào đây. . . . . . Đây bất quá chỉ là lời nói ngoài miệng đi, để ta tin Phật, chắc chắn không có khả năng."

Tiên sinh nhẹ nhàng gật gật đầu.

Hai người không nói gì nữa.

Tiên sinh uống trà, Lục Trường Sinh nằm trên sân. . . . . . .

Bên kia.

Ở Thiên Hà tinh vực, Dao Trì Tiên Cung.

Trong một tòa cung điện có mây bao bọc.

Chung quanh có hoa cỏ khoe sắc, trông như tiên cảnh.

Bên trong biển hoa có một nữ tử tuyệt mỹ mặc váy dài màu hồng nhạt, khoác lụa mỏng vàng nhạt đang tu luyện.

Phía trước đan điền của nàng có một đoàn khí màu tím.

Tuy rằng trông đoàn khí màu tím này cực kỳ loãng.

Nhưng bên trong ẩn chứa một hơi thở huyền diệu, giống như bao hàm 3000 đại đạo vậy!

Đây chính là Hồng Mông Tử Khí mà bất kỳ một phương thế lực nào cũng phải đỏ mắt.

Một đoàn nhỏ thôi cũng đã là thần vật khiến các cường giả ở giới vực vĩ độ cao chiến loạn.

Đã qua một thời gian mà Quý Thiên Dao vẫn không cách nào hoàn toàn dung hợp Hồng Mông Tử Khí.

Đương nhiên, không phải do thiên phú của Quý Thiên Dao không tốt.

Lúc này.

Quý Thiên Dao thở dài một hơi, mở mắt ra, đôi tay nâng đoàn Hồng Mông Tử Khí lên.

Ánh mắt có chút xuất thần.

Tựa hồ đang suy nghĩ tới chuyện gì đó, rơi vào trong hồi ức.

Lúc này ở bên cạnh nàng có một nữ tử với vóc dáng động lòng người, mặt có mạng che nhưng vẫn không cách nào che đậy dung nhan rung động lòng người lặng yên xuất hiện.

Chỉ nghe nàng bất đắc dĩ thở dài:

"Thiên Dao, nghĩ tới thì nghĩ tới nhưng không thể lơ là chuyện tu luyện."

"Cứ tiếp tục thế này ngươi làm sao có thể đuổi theo bước chân người nọ?"

Quý Thiên Dao đưa hai tay chống cằm, bất đắc dĩ nói:

"Sư tôn, đạo lý ta đều hiểu nhưng cũng không phải hiểu là làm được nha."

Đạo lý rốt cuộc như thế nào, thật ra trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.

Nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ.

Có thể hành động theo đạo lý mà mình hiểu hay không thì lại là một chuyện khác.

Quý Liễu Chi nhìn một màn này, cũng chỉ có thể cười khổ, sau đó nói:

"Được rồi, trong khoảng thời gian này ngươi cần chuẩn bị một chút."

"Không gian chi tâm đã xuất hiện, Dao Trì Tiên Cung chúng ta chắc chắn phải đi tranh đoạt một trận, đến lúc đó sẽ là một đại cơ duyên, hiểu rõ không?"

Nhưng mà Quý Thiên Dao bỗng hỏi:

"Có phải Không gian chi tâm là một vật vô cùng quan trọng hay không?"

Quý Liễu Chi kỳ quái nhìn Quý Thiên Dao:

"Tất nhiên rồi."

"Tất cả các thế lực đều sẽ điên cuồng vì thứ này đi?"

Quý Liễu Chi gật đầu.

Quý Thiên Dao đột nhiên nở cười nói:

"Như vậy, hẳn là Lục tiền bối cũng sẽ xuất hiện?"

Trong lúc nhất thời.

Biển hoa vì nụ cười của nàng mà nở rộ, ngay cả mây mù cũng không cách nào che đậy cảnh sắc rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận