Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 900 - Khám Thiên Chi Nhãn

. . . .

【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ 】

【 Khen thưởng: Thánh Trận Ngục Thể Công, Thánh Trận Thiên Quyển 】

【 Ký chủ đạt được Khám Thiên Chi Nhãn 】

Khám Thiên Chi Nhãn?

Khi tiếng hệ thống vang lên thì đồng tử Lục Trường Sinh lại hóa thành màu tím vàng.

Phương Khung cũng kinh ngạc phát hiện trong đôi mắt Lục Trường Sinh có khí màu tím vàng lưu chuyển.

Trước ánh mắt của Lục Trường Sinh, toàn thân hắn đều bị khám phá!

Đặt tay lên trên đỉnh đầu của hắn, trước ánh mắt kinh ngạc của Phương Khung có từng luồng sinh chi ý chậm rãi thâm nhập vào tất cả bộ phận trên cơ thể hắn.

Phương Khung liền cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, thậm chí còn mạnh hơn phía trước không ít!

Khóe miệng Lục Trường Sinh cong lên.

Qua mấy nhịp thở.

Thậm chí là thời cơ sắp sửa ra tay cùng với công hiệu của vật phẩm nào đó liếc mắt liến có thể khám phá ra!

Thấy một màn như vậy nở nụ cười trào phúng.

Lục Trường Sinh cũng biết được tác dụng của Khám Thiên Chi Nhãn.

Bất quá cũng là nhờ Phương Khung chống đỡ áp bách của thang trời, vượt qua cực hạn của chính mình mà kiên trì hơn một trăm ngày.

Thứ này hơi tốt nha!

Bất kể là trận pháp, phù triện hay là nhược điểm của một người.

Phương Khung chỉ cảm thấy thân hình bị tàn phá đang nhanh chóng khôi phục!

"Ha ha, hẳn là người từ thế lực bất nhập lưu đi, chỉ có như vậy mới có khả năng nhìn trúng kẻ có thiên phú kém cỏi."

Ngay sau đó nhìn về phía Phương Khung vẫn còn suy yếu trước mắt.

"Cũng đúng, tuy rằng thiên phú của người này không đủ để tiến vào Tiên Cung, nhưng tiến vào những thế lực như tam lưu vẫn không có vấn đề."

Lúc này các đệ tử Tiên Cung cũng phản ứng lại.

"Thiên phú thế này mà cũng muốn thu hắn làm đồ đệ?"

"Cũng đúng, nếu có cơ duyên thì có lẽ sẽ đánh vỡ được cục diện bế tắc."

"Ừ. . . . . . Chỉ đáng tiếc là thiên phú . . ."

Lục Trường Sinh nói:

"Tuy rằng thiên phú thiếu hụt nhưng và ý chí cùng đạo tâm hết sức cứng cỏi."

A, không được.

Bất quá cũng có một ít đệ tử Tiên Cung có ánh mắt tốt.

Vì thế cũng muốn thử hô to.

Mẹ nó, khi còn nhỏ nghe câu này cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Lục Trường Sinh đột nhiên che mặt, cả người run rẩy.

"Đổi lại là ta mà ở trong tình huống như hắn, ta không làm được."

"Có từng nghe qua một câu không?"

Phương Khung: "?"

Lục Trường Sinh: "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!"

"Không nhất định, lỡ như hắn có kỳ ngộ thì sao?"

A, xem ra là một đệ tử rất ổn trọng.

Lục Trường Sinh vừa muốn nói gì thì lại thấy vẻ mặt Phương Khung vẫn cứng cỏi như cũ, hình như cũng không bị ảnh hưởng.

Nghe được lời bọn họ nói.

Hiện giờ làm thật thì cảm thấy ớn lạnh.

Quá là trung nhị mà!

Phương Khung nghe mà sửng sốt, ngay sau đó tràn đầy nhiệt huyết nói:

"Sư tôn, ta sẽ không làm ngươi thất vọng!"

Lúc này.

Tiên Nhữ Thịnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Trường Sinh.

Nhìn thấy Tiên Nhữ Thịnh, các đệ tử Tiên Cung đều cung kính chắp tay:

"Bái kiến trưởng lão."

Tiên Nhữ Thịnh khẽ gật đầu, theo sau phất tay nói:

Tuy rằng ý chí rất mạnh mẽ nhương thiên phú và thực lực cực kỳ tầm thường."

"Sư tôn, vì sao Lục tiền bối lại thu người này làm đệ tử?

Tiên Hóa Huyền nhìn bóng dáng hai người, hỏi:

Lục Trường Sinh gật gật đầu rồi mang theo Phương Khung chạy tới Tiên Đế cung.

Hẳn là đã tìm đủ tài liệu.

Tiên Nhữ Thịnh cung kính trả lời.

"Người này có ý chí rất mạnh mẽ, ngày sau chắc chắn có thành tựu."

Lục Trường Sinh cũng không có nói ra thiên phú thật sự của Phương Khung.

Rốt cuộc vẫn nên che giấu một chút, đúng lúc Phương Khung bị người khác cho rằng yếu kém, có lẽ lúc sau sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Tiên Nhữ Thịnh gật đầu nhìn Phương Khung, cười nói:

"Lục tiền bối có thực lực rất mạnh, nếu hắn thu ngươi, ngươi liền phải chăm chỉ tu luyện học hỏi từ tiền bối."

Phương Khung gật gật đầu.

"Được rồi, tìm ta có việc?"

Lục Trường Sinh hỏi.

"Tiền bối, Tiên Đế bệ hạ tìm ngươi."

Lục Trường Sinh cười cười, nói:

"Không nghĩ tới tiền bối ngài thu hắn làm đệ tử."

Tiên Nhữ Thịnh cùng với Tiên Hóa Huyền nhìn Phương Khung bên cạnh Lục Trường Sinh, sắc mặt có chút cổ quái.

Đợi cho các đệ tử đi hết.

Những đệ tử xung quanh nhanh chóng rời khỏi.

"Đều tan đi."

"Ta cũng không biết."

Tiên Nhữ Thịnh lắc đầu nói:

"Bất quá cường giả như Lục tiền bối tất nhiên là đã phát hiện được chỗ không tầm thường của tên kia, nếu không cũng không có khả năng dễ dàng thu đồ."

"Ta có dự cảm về sau Phương Khung sẽ tỏa sáng rực rỡ ở Tiên giới, trở thành một nhân vật cường đại.

Tiên Hóa Huyền nghe vậy sửng sốt.

Đạt tới cảnh giới như Tiên Nhữ Thịnh, dự cảm tương đối chuẩn xác. . . . . . .

Lục Trường Sinh mang theo Phương Khung đi tới Tiên Đế cung.

Phương Khung nhìn quanh, trong lòng có chút cảm khái, chính mình thế mà có một ngày được vào cung điện của vị Tiên Đế trong truyền thuyết . . . . .

Lục Trường Sinh thì có vẻ rất tùy ý, trực tiếp đẩy cửa vào, đặt mông ngồi xuống ghế, cầm lấy ấm trà uống một hơi cạn sạch.

Nhìn thấy một màn này, Phương Khung càng kính nể hơn vài phần.

Rốt cuộc sư tôn là cường giả phương nào, thế mà có thể tùy ý hành động trước mặt Tiên Đế. . . . . .

"Tìm được rồi?" Lục Trường Sinh hỏi.

Tiên Đế cười gật gật đầu, đưa một cái nạp giới đến trước mặt Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh liếc nhìn sau đó gật đầu nhận lấy.

"Ngươi không chuẩn bị nói gì đó sao?"

Tiên Đế thấy Lục Trường Sinh trực tiếp thu nạp giới, nhướng mày nói:

"Đây chính là mấy thứ mà bản đế tiêu tốn đại giới mới tìm được."

Ha ha.

Lục Trường Sinh âm thầm cười lạnh.

Bốn ngày đã tìm đủ mà còn nói tiêu tốn đại giới.

"Nếu không thì ngươi đi xử lý Tà Ma vực đi?"

Lục Trường Sinh liếc nhìn Tiên Đế rồi nói.

Tiên Đế tức khắc không nói nữa.

Ngay sau đó.

Hai người lại đàm luận sự tình Tà Ma vực một lúc.

Chẳng qua khi hai người đối thoại, Phương Khung không nghe được gì.

Đàm luận xon.

Lúc này Tiên Đế mới nhìn về phía Phương Khung, nói:

"Thật ra bản đế muốn âm thầm thu ngươi làm đồ đệ."

Phương Khung ngạc nhiên.

Tiên Đế nói. . . . . . Muốn thu mình làm đồ đệ?

Lục Trường Sinh ôm ngực cười lạnh.

Chỉ thấy Tiên Đế cười ha hả nói:

"Ta thấy thiên phú của ngươi cũng không yếu, chẳng qua những trưởng lão đó không nhìn ra thể chất của ngươi mà thôi, hơn nữa ý chí lực còn rất cứng cỏi, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành cường giả đỉnh, có lẽ còn có thể tiếp nhận y bát của bản đế."

Với tầm mắt và thực lực của Tiên Đế.

Tuy rằng không cách nào nói ra thể chất của Phương Khung nhưng ít nhất có thể nhìn ra manh mối.

Lục Trường Sinh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhìn Phương Khung sững sờ.

Tiên Đế cười nói:

"Thế nào, muốn vào môn hạ của bản đế không?"

Lục Trường Sinh không nói chuyện, tùy ý uống trà.

Phương Khung ngẩn người, bất quá lại không hề do dự, gọn gàng dứt khoát ôm quyền từ chối:

"Đa tạ Tiên Đế thưởng thức, nhưng hiện giờ ta đã bái sư, không thể đủ thay đổi được."

Nghe vậy.

Tiên Đế cười nhìn về phía Lục Trường Sinh:

"Xem xem, giúp ngươi thử ra một hài tử tốt."

Lục Trường Sinh cười lạnh:

"Giả vờ, ngươi cứ tiếp tục giả vờ."

Tiên Đế cười ha hả.

"Được rồi, đưa ngươi cái này, không lưu các ngươi lại nữa."

Nói xong có một ngọc bội chậm rãi rơi vào trong tay Phương Khung.

Mặt trên có khắc ba chữ.

Tiên Đế lệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận