Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1339 - Đứng đầu đại thắng!

Trúng kế rồi!

Sắc mặt người Chúc Long quân, Nghịch Lân quân cùng với Xích Long quân đại biến!

Trên các cây cổ thụ chung quanh bọn họ đều có mấy tờ phù triện bắt đầu nở rộ ra lôi quang!

Không chỉ trên cổ thụ, ở chỗ Thanh Long quân có từng tờ phù triện tản ra lực hủy diệt vô tận cũng ngưng tụ thành một con lôi đình cự Long!

Cùng lúc đó trên đỉnh đầu bọn họ cũng có ba thanh trường kiếm tản ra khí tức khiến cả cường giả Tổ Cảnh cảm giác tim đập nhanh hơn!

Tiểu Tru Thần Kiếm Trận!

Đúng vậy, Mục Phù Sinh đã sớm đoán được trong quân Thanh Long có kẻ nằm vùng.

Cho nên mặt ngoài hắn và Phương Khung không giấu giiếm bố trí phù triện và trận pháp, để cho nhóm người nằm vùng nhìn thấy, sau đó truyền tin tức ra.

Vừa bắt đầu đã gây ra tổn thất lớn như vậy, chắc chắn là đả kích trí mạng!

Nhất thời có vô số lôi long bắt đầu gào thét!

Mà thấy một màn như vậy, thống lĩnh Chúc Long quân lập tức biến sắc rống to: "Rút lui!"

Mục Phù Sinh cười khẽ một tiếng, vươn ngón tay chỉ thẳng đối phương.

Tất cả những chuyện này chỉ có hai người bọn họ và Tiểu Hắc biết.

Phương Khung lạnh mặt chậm rãi bay lên không, ba thanh trường kiếm mang theo khí tức hủy diệt lơ lửng phía sau.

Nhưng trong lúc đó Mục Phù Sinh và Phương Khung cũng âm thầm bố trí những cạm bẫy khác.

Phía trên Thanh Long sơn có mây đen kéo tới, lôi đình cuồn cuộn.

Hôm nay xem ra đã thành công lừa gạt đối phương, để cho đối phương hoàn toàn rơi vào trong bẫy!

Giống như Tiểu Tru Thần Kiếm Trận trên không trung, như vô số phù triện trên đường đối phương đi tới.

Sắc mặt Thương Minh khó coi lui về phía sau.

Ba thanh trường kiếm bộc phát ra uy năng như muốn hủy thiên diệt địa, chém xuống ba quân đoàn bên dưới.

Trong tình huống không có chuẩn bị mà rơi vào vòng vây phù triện dày đặc cùng với kiếm trận khủng bố kia, cho dù bọn họ có thể chống đỡ thì quân đoàn cũng tử thương thảm trọng, rơi vào đường cùng chỉ có thể bóp nát lệnh bài truyền tống khỏi Cửu Long sơn mạch!

Cùng lúc đó, huyết mạch Tiểu Hắc sôi trào, chân giậm mạnh, mặt đất lập tức rạn nứt!

Lôi đình đại võng do vô số phù triện bện thành hướng bao trùm lấy ba quân đoàn!

Theo bàn tay Phương Khung hạ xuống, Tiểu Tru Thần Kiếm Trận hoàn toàn triển khai!

Cho dù Chúc Long quân, Xích Long quân và Nghịch Lân quân kịp thời rút lui nhưng vẫn bị cắn một miếng thịt.

Khi nhìn thấy cảnh nỳ hắn chỉ kinh hãi trong phút chốc ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng phản ứng, vung tay quát to: "Toàn lực tiến công!"

Xuất sư bất lợi!

Thân thể Tiểu Hắc giống như đạn pháo bắn tới Chúc Long quân ở giữa.

Vừa rồi bọn họ nói kết quả đã định trước, Thanh Long quân nhất định sẽ bị đào thải.

Toàn bộ Thanh Long sơn rung chuyển, cổ thụ cao tận trời xung quanh ngã đổ.

Lúc này, Thái tử cười nói:

Ngược lại, Thanh Long quân không tổn thất chút nào!

Nhưng mới qua mấy canh giờ ngắn ngủi mà ba quân đoàn đã tan rã chật vật chạy trốn!

Thống lĩnh Thanh Long quân cũng không phải hạng người vô năng, quanh năm chinh giúp hắn tích lũy kinh nghiệm dày dặn.

Mới ngày đầu tiên mà ba quân đoàn đã tổn thất lớn như thế. ...

Người ngoại giới chăm chú quan chiến, có người kinh hãi cũng có người tươi cười, nhưng người mang âm trầm lại nhiều hơn.

Ví dụ như Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử hay là Huyền Minh thánh tử.

Dưới sự liên hợp công kích của Thanh Long quân.

Bất quá cũng cắn mất hai ba phần lực lượng của ba quân đoàn.

Đợi đến khi ba quân đoàn rút khỏi Thanh Long sơn mọi người mới dừng tay.

Vô số người bị ép bóp nát lệnh bài hóa thành từng đạo kim quang truyền tống ra khỏi Cửu Long sơn mạch.

Ta nói rồi, đừng nói quá nhiều. Nói thật, ta cũng cảm thấy đau mặt thay mấy vị hoàng huynh nha."

Đánh mặt quá nhanh, quá tàn nhẫn...

Huyền Minh thánh tử âm trầm nhìn kính tượng, hắn có thể nhìn ra hết thảy đều do Mục Phù Sinh bố trí.

Không nghĩ tới một kẻ thực lực không mạnh, như con kiến hôi trong mắt hắn lại có thể phát huy ra tác dụng lớn thế này.

Huyền Minh thánh tử theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Bạch Lộ.

Khi nhìn thấy khóe môi Cửu Bạch Lộ hơi nhếch lên, sắc mặt của hắn càng thêm khó coi.

Sát ý với Mục Phù Sinh tăng vọt!

"Còn chưa kết thúc, cho dù như vậy thì thực lực của Thanh Long quân vẫn kém xa!"

Tam hoàng tử nhăn nhó nói.

Lần này toàn thắng đã khơi dậy lòng tin của bọn họ!

Nếu như không có bố trí của Mục Phù Sinh, bọn họ vẫn không nhìn thấy chút hy vọng thắng lợi nào.

"Mệnh lệnh kế tiếp các ngươi cứ việc truyền đạt, chúng ta tuyệt đối sẽ không cự tuyệt!"

E là Thái tử điện hạ thật sự muốn ba người giúp Thanh Long quân.

Loại người này cũng không phải đến mạ vàng.

Theo hắn, Mục Phù Sinh hiện tại giống như một gã tướng quân thân kinh bách chiến, rong ruổi chiến trường bất bại.

Sau khi đánh lui Chúc Long quân, Nghịch Lân quân và Xích Long quân, ánh mắt người Thanh Long quân nhìn về phía ba người Mục Phù Sinh đã thay đổi.

Không còn khinh thị như trước nữa, thay vào đó là tin phục và sùng kính.

Lúc này, Thanh Long thống lĩnh tiến lên, chắp tay nói: "Lúc ấy ta có mắt không thấy núi cao, coi thường mấy vị."

Mục Phù Sinh khoát tay nói: "Không sao, dù sao lúc ấy còn chưa quen thuộc."

Mấy tên phó thống lĩnh cũng vội vàng xin lỗi.

"Quả nhiên, Thái tử điện hạ không nhìn lầm người, trách không được điện hạ để chúng ta nghe ý kiến và mệnh lệnh của các ngươi, hôm nay huynh đệ chúng ta đã kiến thức được."

Tính toán kỹ càng, lâm nguy không loạn.

Mặc dù bố cục khá đơn giản, nhưng muốn phản ứng nhanh chóng và tiến hành gọn gàng như thế không dễ.

Cho dù Thanh Long thống lĩnh thân kinh bách chiến cũng tự nhận mình không thể làm được.

Tầm mắt mọi người lại tập trung vào khu vực Thanh Long Sơn.

Hắn chỉ có thể câm miệng, sắc mặt âm trầm tiếp tục nhìn kính tượng. ...

Bất quá sự thật đang bày ra trước mắt, quân đoàn của hắn thất bại.

Nghe Thái tử châm chọc, Tam hoàng tử buồn bực không thôi.

"Ồ? Không phải vừa rồi hoàng huynh nói đã kết thúc sao? Sao bây giờ lại nói giống ta rồi?"

Thái tử châm chọc đáp lời:

Mục Phù Sinh gật đầu.

Hiệu quả như mong đợi.

Lần này hắn cũng không có quá giấu giếm thực lực của mình là vì muốn cho Thanh Long quân tin phục.

Bằng không trong tình huống khẩn cấp tiếp đến, theo lòng quân không thống nhất thì không phải là chuyện tốt.

"Được rồi, chúng ta đi lấy Thanh Long hồn trước đi."

"Sau khi lấy xong thì sao?"

Thanh Long thống lĩnh dò hỏi.

Mục Phù Sinh nghĩ nghĩ nói: "Tạm thời không đến địa bàn của đối phương, trước tiên tìm được long hồn của mấy ngọn núi khác.

"Bây giờ là chỉ cần tìm được ba long hồn trở lên, cơ bản không cần lo lắng nữa, đồng thời chúng ta cũng sẽ giành thế chủ động."

"Đương nhiên, hiện tại chúng ta nên loại trừ mấy kẻ nằm vùng trước mới được."

Nói tới đây, Mục Phù Sinh chỉ về phía trước những người có hành động dị thường trước đó.

"Ta cũng không biết có hiểu lầm hay không, nhưng mong các vị hiểu cho, thà giết lầm còn hơn bỏ sót."
Bạn cần đăng nhập để bình luận