Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1332 - Kỹ thuật diễn xuất

Bát Phong Lôi Ngục đặt ở trong Cửu Long thần triều đúng là không đủ nhìn.

Bất quá cũng do Mục Phù Sinh không có vận dụng thượng cổ thần lôi thôi, chỉ dùng bình thường lôi đình chi lực bình thường.

Thấy đại đao của Thương Minh chém xuyên qua một lôi phong, dễ dàng phá vỡ công kích của Mục Phù Sinh như vậy, mọi người đều nhíu mày.

Thực lực của người này trông cũng không quá mạnh, làm sao lại được Thái tử, thậm chí là Hoàng nữ điện hạ coi trọng chứ?

Ngay cả Huyền Vũ thánh tử cũng có chút khó hiểu.

Cửu Bạch Lộ thật sự nhìn trúng người thế này?

Hay hắn có chỗ đặc biệt khác?

Đưa mắt nhìn về phía Cửu Bạch Lộ và Thái tử, chỉ thấy biểu tình của hai người cũng không có gì thay đổi.

Tất cả mọi người đều tập trung nhìn Mục Phù Sinh, muốn nhìn xe sẽ ứng phó như thế nào.

Chỉ thấy sắc mặt Mục Phù Sinh ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn về phía huyết ảnh không đầu.

Người quan chiến xem đến đây đều khẽ lắc đầu.

Hay lựa chọn cứng rắn chống lại huyết ảnh cuồng đao của Thương Minh.

Khí tức huyết sắc nháy mắt bùng nổ, ngưng tụ thành một huyết ảnh không đầu cầm đại đao sau lưng Thương Minh.

Thương Minh nhìn thấy động tác lui về phía sau của Mục Phù Sinh, nhếch miệng cười lạnh.

Lúc này Thương Minh hừ lạnh một tiếng: "Không thú vị, ngươi chỉ có chút thực lực này thì mau chóng kết thúc đi."

Hắn lui về phía sau một bước, hai tay bắt đầu bắt ấn.

Huyết khí ngập trời, nếu như không có hai cầm sư gảy Long Phượng cầm ngăn cách, chỉ sợ vòm điện sẽ bị phá hư.

Dứt lời, hai tay một trước một sau cầm chuôi đao, hai đầu gối hơi khụy, chân phải bước tới giẫm thật mạnh.

Là trực tiếp nhận thua?

Dứt lời, hai tay hắn cầm chặt đại đao hướng về phía Mục Phù Sinh, từ trên chém xuống!

Đối mặt với một chiêu Thương Minh đang thi triển, nếu Mục Phù Sinh không có thủ đoạn mạnh hơn, e là không cách nào tiếp nổi.

Cùng lúc đó huyết ảnh không đầu cũng cầm đao làm ra động tác tương tự.

Bảy ngọn lôi phong còn sót lại bắt đầu di động, sau đó được rót vào lôi đình chi lực bao quanh thân thể Mục Phù Sinh.

"Cho rằng mấy cái mai rùa này có thể bảo vệ ngươi sao?"

Không ngoài dự đoán của mọi người, chỉ kiên trì hai nhịp thời thì lôi phong đã phát ra tiếng răng rắc, đại đao của Thương Minh chém sâu vào lôi phong!

Bất quá hiện tại không ai suy nghĩ chuyện này thêm, tất cả đều đang chăm chú quan sát bảy tòa lôi phong.

Thật sự biết thể giả vờ nha...

Cho dù đã có Long Phượng Cầm ngăn cách nhưng những người ở gần vẫn có thể ngửi được mùi vị huyết tinh.

Chẳng lẽ Mục Phù Sinh không có thực lực mạnh mẽ gì cả, lần trước cũng chỉ mượn ngoại vật mới có thể phóng thích ra khí tức khiến Thiên Tùng Kiếm Tổ kiêng kị?

Đao ảnh hạ xuống tựa như hóa thành thi sơn huyết hải áp về phía bảy tòa lôi phong!

Huyết ảnh chưa dừng lại, đại đao không ngừng chém lên vào từng ngọn lôi phong!

Luồng kim quang này như có thể chiếu rọi hết thảy.

Còn Cửu Bạch Lộ thì cười nhạt, sâu trong đôi mắt nàng có một luồng kim quang mà người thường khó có thể phát hiện.

Đã chém giết bao nhiêu người, đã có bao nhiêu người trở thành vong hồn dưới đao của Thương Minh mới có thể ngưng luyện ra huyết khí nồng đậm như thế này?

Nếu không phải bọn hắn biết một phần thực lực của Mục Phù Sinh, e là cũng sẽ bị năng lực diễn xuất tinh xảo này lừa gạt.

Thái tử nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt trở nên kỳ quái.

Sao giống như thật vậy?

Khi đao của huyết ảnh rơi vào tòa lôi phong đầu tiên.

Thấy một màn như vậy, Tiểu Hắc và Phương Khung đều cạn lời.

Mục Phù Sinh ở phía sau lôi phong lại rên rỉ một tiếng, giống như chịu áp lực to lớn phải lui về phía sau một bước.

Theo Thương Minh bước tới, tòa lôi phong này tan nát.

Qua thời gian mười mấy nhịp thở ngắn ngủi, chỉ còn sót lại hai ngọn lôi phong.

Sắc mặt Mục Phù Sinh bắt đầu trắng bệch.

Khí tức trở nên phù phiếm, bất ổn.

Thương Minh đè đai đao, cười lạnh nói:

"Thật ra có chút ngại ngùng, không nghĩ tới thực lực của ngươi yếu như vậy, xem ra ta đang lấy lớn hiếp nhỏ."

"Nếu không ngươi trực tiếp nhận thua? Nhận thua có lẽ sẽ không bị thương, ta cũng sẽ lập tức thu đao."

Đôi môi Mục Phù Sinh run rẩy, không nói gì.

Chỉ là ánh mắt không hề như muốn nhận thua.

Vì thế, Thương Minh cười lạnh một tiếng: "Cũng có vài phần can đảm."

Huyết ảnh không đầu đã tiêu tán, trang phục trên người Thương Minh rách tươm, để lộ làn da bong tróc, chỗ đỏ chỗ trắng, chỗ cháy đen.

Chỉ thấy bóng dáng Thương Minh và Mục Phù Sinh hiện ra.

Tất cả mọi người trong đại điện chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm chỗ hai người giao chiến.

Kéo dài suốt hai mươi nhịp thở lôi quang mới bắt đầu chậm rãi tiêu tán.

Tiếng lôi đình bạo liệt vang vọng toàn bộ đại điện, thậm chí người trong hoàng cung cũng có thể nhìn thấy trong đại điện có lôi quang không ngừng lóe lên!

Ầm ầm!

Lôi võng bắt đầu vây khốn Thương Minh.

Cùng lúc đó, từ trong lôi phong có từng đạo lôi quang nở rộ!

Một luồng lôi đình chi lực mang tính hủy diệt được ngưng tụ nương theo lôi quang.

Thương Minh kinh hãi, cho dù hắn phá vỡ lôi võng cũng không tránh khỏi phạm vi phù triện và lôi phong nổ tung.

Hơn nữa còn bỏ lỡ thời cơ phòng ngự tốt nhất.

Phán đoán theo bản năng, Thương Minh quát to, huyết ảnh không đầu xuất hiện phía trước Thương Minh cầm đại đao chắn ngang.

Thương Minh cũng đặt đại đao đầy máu đen khô cạn trước ngực mình.

Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Lôi quang bùng nổ!

Phù triện phát ra lôi đình chi lực đan thành lôi võng.

Ngọn lôi phong trước mắt hắn được dán đầy phù triện.

Đồng tử đột nhiên co rút, mắt trừng lớn!

Nhưng khi tòa lôi phong cuối cùng đập vào mắt, sắc mặt Thương Minh lập tức thay đổi.

Lại một ngọn lôi phong tan nát!

Dứt lời chỉ nghe Thương Minh quát to.

Khí tức có chút bất ổn.

Còn Mục Phù Sinh thì thở hồng hộc nửa quỳ trên mặt đất, trên người cũng có nhiều vết thương.

Sắc mặt Thương Minh khó coi nói:

"Đê tiện, lại sử dụng ngoại vật!"

Mục Phù Sinh cười lạnh một tiếng: "Ta là Phù triện sư, những phù triện này đều do ta khắc dấu, làm sao có thể nói là đê tiện?"

Thương Minh hừ lạnh.

"Dựa vào loại kỹ xảo này cũng chỉ là lấy thương đổi thương, kế tiếp ta còn có thể ra một đao, ngươi làm sao chống đỡ được một đao cuối cùng?"

Mục Phù Sinh hít sâu một hơi, thân thể run rẩy như miễn cưỡng đứng dậy, sau đó cười cười chỉ chỉ chỗ dưới chân Thương Minh.

Thương Minh cúi đầu nhìn, chỉ thấy xung quanh chân hắn đã dán đầy phù triện!

"Thực lực của ngươi mạnh hơn ta nhưng quá mức tự đại."

Mục Phù Sinh híp mắt nhìn Thương Minh, nói: "Nếu ngươi tự nhận có thể ngăn cản mấy tờ phù triện này, ta đây lập tức nhận thua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận