Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1785: Người khác coi như chí bảo, ngươi làm vật thay thế?

Chương 1785: Người khác coi như chí bảo, ngươi làm vật thay thế? Cái này còn có thể nói gì đây? Nhìn thấy biểu tình hài hước của Hứa Dạ Minh, khóe miệng Hoang Thú Sứ không ngừng run rẩy, trên trán đã nổi lên từng vệt hắc tuyến. Tiểu tử này xem ra có chút gan nhỉ... Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, Hoang Thú Sứ nhìn cái hư ảnh Kỳ Lân kia, trong con ngươi tràn đầy vẻ kinh hãi. Vốn dĩ, ngự thú tuyệt kỹ thú huyết nhập hoang này là muốn kết hợp với công pháp của hắn mới là phù hợp nhất, như vậy không chỉ tu luyện càng nhanh mà uy năng phát huy ra cũng càng lớn. Nhưng không ngờ, Hứa Dạ Minh trong tình huống không tu luyện công pháp của hắn lại có thể nhanh chóng ngưng tụ thú ấn, bước vào cánh cửa... Không, cái này không chỉ đơn giản là bước vào ngưỡng cửa. Hư ảnh Kỳ Lân ngưng tụ mà thành có thể nói là đã gần như chân thật. Nói một câu khó tiếp nhận, việc này còn nhanh hơn vô số lần so với Hoang Thú Sứ cùng tất cả môn sinh đồ đệ của hắn! Không có tu luyện công pháp phù hợp mà tốc độ nhập môn còn nhanh hơn người có tu luyện, vậy phải đi tìm ai mà giải thích đây? Hoang Thú Sứ mặc dù nhìn ra được thể chất cùng công pháp tu luyện của Hứa Dạ Minh bất phàm. Nhưng Hoang Thú Sứ biết cũng không hoàn toàn, có Đại Hoang Thú Tâm và Đại Hoang Kinh gia trì, trong cơ thể Hứa Dạ Minh vốn đã có đủ loại huyết mạch dị thú. Tinh huyết huyết mạch cũng không thể đánh đồng với thú huyết. Thú huyết bất quá chỉ là loại huyết dịch thông thường. Vốn có kinh nghiệm này, Hứa Dạ Minh đến khi tu luyện thú huyết nhập hoang hấp thu thú huyết, cũng không cần lo lắng sẽ hấp thu quá nhiều mà bị thú huyết phản phệ... Khi thú huyết mang theo thừa số cuồng bạo tiến vào trong cơ thể Hứa Dạ Minh thì ngay lập tức đã bị huyết mạch vô cùng tinh thuần, đủ loại dị thú trong cơ thể trấn áp... Nên biết, những huyết mạch dị thú trong cơ thể Hứa Dạ Minh đều không phải là huyết mạch bình thường. "Thôi." Hoang Thú Sứ bất đắc dĩ lắc đầu, có lẽ có một số người sinh ra đã thích hợp với con đường này, nhìn Hứa Dạ Minh nói: "Ngươi phải chăm chỉ tu luyện thú huyết nhập hoang cho tốt, tuyệt đối không được lười biếng, sau này nó có thể trở thành át chủ bài của ngươi." Hứa Dạ Minh lại loay hoay với bút vẽ trong tay, nhìn hư ảnh Kỳ Lân kia, cũng không trả lời Hoang Thú Sứ, tự lẩm bẩm: "Ừm... Tuyệt kỹ này vừa vặn có thể dùng để che giấu Sơn Hải Kinh, về sau không phải bất đắc dĩ thì có thể không cần sử dụng Sơn Hải Kinh nữa." Lông mày Hoang Thú Sứ co giật, cái này mẹ nó... Tuyệt kỹ mà những ngự thú sư khác nằm mơ cũng muốn có được, đặt vào tay tiểu tử này lại trở thành vật thay thế che giấu lá bài tẩy? Hoang Thú Sứ hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân không thể tức giận. Nhưng mà... Hứa Dạ Minh lại tiếp tục nói: "Cái này hấp thu thú huyết cũng không đủ tinh thuần a... Mà lại dùng thú huyết để khắc họa ngưng tụ dị thú còn không bằng dùng tinh huyết ngưng tụ trực tiếp đâu..." Rầm! Bệ đá phía trước vỡ vụn. Hứa Dạ Minh giật mình, nhìn Hoang Thú Sứ có bộ mặt cơ bắp đang không ngừng co rút, ồ lên một tiếng nói: "Tiền bối sao vậy? Ai làm ngài tức giận?" Hoang Thú Sứ: "..." Nhìn biểu tình ngây thơ kia của Hứa Dạ Minh, Hoang Thú Sứ cảm thấy cơn giận này không có chỗ xả, như đấm vào bông vậy. Thôi thôi, một lão gia hỏa sống mấy ngàn vạn năm mà còn đi so đo với tiểu bối làm gì cho mất mặt... Tuy cũng không thể nói ra ngoài, nhưng sau một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc này, Hoang Thú Sứ chắc chắn không bất ngờ nếu như nổi giận, tiểu tử thối Hứa Dạ Minh này chắc chắn sẽ dùng chuyện này để châm chọc hắn! "Được rồi được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm, dù sao bản tọa cũng đã truyền tuyệt kỹ cho ngươi rồi." Hoang Thú Sứ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngươi dùng thế nào cũng tùy ngươi, nếu như gặp được người thích hợp, thì đem ngự thú kỹ này truyền lại... Đương nhiên, phải chú ý không được để đối phương dễ dàng lập lời thề thiên đạo." Nói đến đây. Cơ thể Hoang Thú Sứ bắt đầu dần dần có bạch quang trôi qua. Nhục thân đang từ từ tách rời ra, hai tay hai chân chỉ còn lại xương cốt. Thấy cảnh này, Hứa Dạ Minh vốn định trêu chọc cũng dừng lại, mặt mày ngưng trọng nhìn Hoang Thú Sứ, chắp tay nói: "Đa tạ tiền bối." Hoang Thú Sứ mỉm cười, tiểu tử này cuối cùng cũng nói một câu dễ nghe. Khoát tay nói: "Không cần, bản tọa cũng chỉ không muốn công pháp của mình không có người kế thừa thôi, ngự thú sư thời thịnh vượng cách đây cả ngàn vạn năm, hi vọng ngươi có thể làm thân phận ngự thú sư này một lần nữa quật khởi trong thời đại này." Sau khi nói xong câu đó. Thân thể Hoang Thú Sứ lại một lần nữa hóa thành một bộ thi cốt, chỉ có điều... lần này thi cốt hoàn toàn không có vẻ óng ánh như trước, mà đã mục nát... Hứa Dạ Minh nhìn chằm chằm vào bộ thi cốt, lại lần nữa khom người cúi đầu. Tế đàn lóe lên bạch quang, bao phủ lấy thân thể Hứa Dạ Minh, chậm rãi nâng hắn lên, không ngừng bay về phía trên.... Lúc này. Bên ngoài, phía trên đại dương mênh mông. Sau khi xuất hiện vòi rồng trên biển, tần suất xuất hiện cự thú dưới đáy biển ngày càng tăng. Đồng thời, đủ loại cạm bẫy lại càng chồng chất. Trong thời gian này, lại có mấy người tu đạo vẫn lạc, trong đó còn có một người là thiên chi kiêu tử trên Thương Huyền Bảng. Giới tu đạo là vậy. Dù cho thiên phú cùng thực lực của ngươi có lợi hại cỡ nào, ở trong cái thế giới nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên này thường thường vẫn có thể bất ngờ xảy ra, một chút sơ sẩy cũng sẽ trực tiếp mất mạng. Người Hiên Viên thị lúc này lại lần nữa tập hợp cùng Hứa Thần. Chỉ nghe Hiên Viên Tự Tức thở dài nói: "Không ngờ Hứa Lạc lại tùy tiện mà chết như vậy... lần này Hứa gia các ngươi..." Lời còn chưa dứt. Nhưng Hứa Thần đã hiểu ý trong đó. Hứa Nguyên bỏ mình vốn đã khiến Hứa gia tổn thương nguyên khí, bây giờ Hứa Lạc lại theo đó mất mạng... Điều này đối với Hứa gia mà nói có thể coi là tin dữ. Lại phải tốn rất nhiều thời gian và tài nguyên để bồi dưỡng một người thừa kế, đây không phải chuyện dễ dàng. Trong lòng Hiên Viên Tự Tức cười lạnh một tiếng, ngoài mặt lại lộ ra nụ cười chúc mừng, nói: "Bất quá, bây giờ thân phận người thừa kế Hứa gia này hẳn là do Hứa Thần huynh thay thế, cũng coi như một niềm vui bất ngờ." Nhìn nụ cười giả tạo của Hiên Viên Tự Tức, Hứa Thần cũng không nói gì, chỉ thầm nghĩ trong lòng. "Hứa Lạc" thật sẽ tùy tiện mà chết như vậy sao? Nếu là Hứa Lạc thật trước đây thì Hứa Thần có lẽ sẽ không nghi ngờ... nhưng bây giờ "Hứa Lạc" có thể tại Hứa gia man thiên quá hải, lại còn lừa được cả gia chủ, loại nhân vật này không có điểm gì thì Hứa Thần thật sự sẽ không tin. Đồng thời. Hoàng Tín của Thất Bảo Thánh Tông và Hàn Đạo Huyền của Tinh Thần Điện cũng trong lòng lo lắng không yên. Bọn họ đang nghĩ cách làm sao để giải thích với tông môn. "Được rồi, không nghĩ nữa, vẫn là nghĩ xem làm thế nào để vượt qua khảo nghiệm này đi..." Hàn Đạo Huyền ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời. Bây giờ dựa theo vị trí của mặt trời, e là khoảng cách đến tối chỉ còn hai canh giờ nữa. Nhưng đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đường ven biển. Tiếp tục như thế thì không ai có thể vượt qua lần khảo nghiệm này. Nhưng ngay lúc này. Một đầu cự thú đột nhiên lao ra trước mặt đám người Hiên Viên thị và Hứa Thần. Mấy người đều biến sắc, lập tức định thay đổi phương hướng. Nhưng ngay khi cự thú há miệng, bọn họ đều ngây người. Chỉ thấy thân ảnh "Hứa Lạc" bay ra từ trong đó. Hứa Lạc nhìn Hiên Viên Tự Tức và những người khác, nở một nụ cười khó hiểu, nói: "Xem ra, khiến các vị thất vọng rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận