Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 146 - Tứ Tuyệt kiếm trận

-

Người gỗ đã không còn chuyển động dựa vào mặt tường.

Diệp Thu Bạch cũng thông qua khảo nghiệm thứ hai.

Cánh cửa trước mắt Diệp Thu Bạch chậm rãi mở ra.

Diệp Thu Bạch thu hồi kiếm gỗ đi vào thông đạo trong cửa. ...

Trên vách thông đạo có dạ minh châu điểm xuyết.

Đi một lúc, Diệp Thu Bạch liền cảm nhận được ở phía trước có một hơi thở cực kỳ đặc thù ập tới trước mặt.

Cổ hơi thở này bao hàm bốn loại ý cảnh khác nhau.

Ra khỏi thông đạo, cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc.

Phía đông là liệt hỏa thiêu đốt, dung nham sôi trào, thường hay có hỏa xà phụt lên.

Bốn loại ý cảnh tương ứng với bốn lá chăn ở khảo nghiệm thứ nhất.

Bốn phía vách núi có bốn khu vực khác nhau.

Nhưng bốn loại ý cảnh khác nhau này lại dung hợp với nhau một cách hoàn mỹ.

Phía nam thì có một cơn lốc lớn,

Có hỏa chi ý cảnh, băng chi ý cảnh, mộc chi ý cảnh cùng với phong chi ý cảnh.

Phía tây là khu rừng, cây cối trong đó xông thẳng trời cao, thân cây đều thô to!

Không tương khắc lẫn nhau!

Bốn loại ý cảnh có thuộc tính khác nhau mang đến cảm nhận hoàn toàn khác nhau.

Trước mắt là một vách núi to lớn, không nhìn thấy đỉnh.

Hình thành một tòa kiếm trận cực kỳ khủng bố.

Diệp Thu Bạch chậm rãi đi về phía mà hơi thở truyền đến.

Diệp Thu Bạch cảm nhận được hơi thở khủng bố này mà kinh ngạc.

Phía bắc còn lại là sơn cốc đóng băng trắng xóa, băng chi ý cảnh lan tràn.

Ý cảnh tản ra từ bốn phía hội tụ đến vách núi.

Không còn bóng dáng của những người khác.

Diệp Thu Bạch quay đầu nhìn.

Cửa ải người gỗ khiến hai người bọn họ ăn đủ đau khổ.

Nhân vật truyền kỳ thời thượng cổ, thật sự không có một ai đơn giản cả.

Sau đó chuyển biến thành sự tham lam!

Chủ nhân đại trận này không chỉ có có năm loại ý cảnh mà còn dung hợp năm loại ý cảnh lại, tạo thành một kiếm trận khủng bố!

Lúc này.

Mà kiếm trận trước mắt này vô cùng tinh diệu, dù trận pháp của Mộ Dung gia cũng không cách nào sánh được.

Mộ Dung Sách tu luyện trận đạo.

Lúc này, có hai người chậm rãi bước đến từ phía sau Diệp Thu Bạch.

Mộ Dung Sách vốn cho rằng mình đã vượt qua rất nhanh.

Kết quả là Diệp Thu Bạch vẫn nhanh chân đến trước.

Ngay sau đó, Mộ Dung Sách nhìn về phía đại trận trên vách núi, ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ.

Đúng là Lương Phong và Mộ Dung Sách.

Mộ Dung Sách nghe xong, cũng bất giác gật đầu.

Lương Phong nhìn Diệp Thu Bạch, không khỏi cười khổ nói: "Ta biết ngay yêu nghiệt ngươi tới sớm hơn ta mà."

Hiển nhiên, cửa ải người gỗ đã loại bỏ tất cả kiếm tu còn lại.

Hình như cảm nhận được sự xuất hiện của ba người.

Ở một chỗ trên vách núi chỗ, có một linh hồn mờ ảo chậm rãi hiện ra.

"A? Cuối cùng chỉ có ba người đến được chỗ này sao?"

"Xem ra người thời đại này thật sự không được."

Ba người Diệp Thu Bạch sôi nổi khom người.

Linh hồn mờ ảo phất phất tay nói: "Như các ngươi chứng kiến, truyền thừa của bổn tọa là kiếm trận này."

"Kiếm trận tên, Tứ Tuyệt kiếm trận."

Tứ Tuyệt kiếm trận.

Dùng bốn ý cảnh có thuộc tính khác nhau giao hòa, phối hợp với kiếm ý, hình thành kiếm trận!

Có đôi khi lực lượng lớn cũng không phải yếu tố duy nhất quyết định công kích có cường đại hay không.

Diệp Thu Bạch quan sát, không khỏi thầm nghĩ.

Đá trên vách núi xuất hiện từng vết cắt thật sâu!

Trong cơn lốc, gió như biến thành từng lưỡi dao.

Diệp Thu Bạch cẩn thận quan sát cơn lốc trước mắt.

Nếu không có bắt được chút gì đó thì dù có nỗ lực thế nào cũng là vô dụng.

Sắc mặt Lương Phong trở nên nghiêm trọng nói: "Năm loại ý cảnh, kiếm ý và hỏa chi ý cảnh thì ta đã lĩnh ngộ được, nhưng hiện tại muốn lĩnh ngộ ba loại còn lại thì sẽ khó khăn đến mức nào?"

Mộ Dung Sách cũng lĩnh ngộ ba loại ý cảnh, phân biệt là hỏa chi ý cảnh, phong chi ý cảnh cùng với mộc chi ý cảnh.

Là Trận đạo sư, tất nhiên lĩnh ngộ càng nhiều ý cảnh càng tốt.

Nhưng băng chi ý cảnh và kiếm ý còn lại nên lĩnh ngộ như thế nào?

Đặc biệt là kiếm ý, Mộ Dung Sách không phải kiếm tu, muốn lĩnh ngộ kiếm ý, khó càng thêm khó!

Diệp Thu Bạch không nói gì mà đi tới trước cơn lốc, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cảm nhận phong chi ý cảnh từ bên trong.

Hai người Lương Phong thấy thế cũng không nghĩ nhiều nữa, phân biệt đi tới chỗ băng chi ý cảnh và mộc chi ý cảnh, bắt đầu khoanh chân lĩnh ngộ. ...

Thời gian trôi đi từng chút một.

Chuyện lĩnh ngộ ý cảnh hoàn toàn dựa vào cơ duyên và thiên phú.

Hiển nhiên là để ba người Diệp Thu Bạch tự thân lĩnh ngộ.

Nói xong, linh hồn mờ ảo dần dần biến mất.

"Chỉ có ngộ ra năm loại ý cảnh mới có thể tu luyện Tứ Tuyệt kiếm trận."

"Ba người các ngươi cũng có thể cảm nhận được trong kiếm trận này có năm loại ý cảnh."

"Nhưng điều kiện kế thừa Tứ Tuyệt kiếm trận này cực kỳ hà khắc."

Uy lực của nó có thể đốt núi nấu biển!

Tốc độ nhánh đến cảnh giới nhất định cũng có thể tăng cường lực xuyên thấu.

Nếu dung hòa phong chi ý cảnh và kiếm đạo.

Như vậy không chỉ có thể đề cao tốc độ của kiếm mà còn có thể làm kiếm trở nên càng thêm sắc nhọn.

Nhưng nên làm như thế nào đây?

Diệp Thu Bạch lấy kiếm gỗ ra, thi triển kiếm quyết.

Không ngừng gia tăng tốc độ vung kiếm gỗ.

Nhưng làm như thế cũng chỉ đơn thuần đề cao tốc độ vung kiếm thôi, lực xuyên thấu lại không gia tăng chút nào.

Diệp Thu Bạch lại nhìn về phía gió lốc.

Gió là cái gì?

Gió uyển chuyển nhẹ nhàng.

Linh hoạt.

Khi thì dịu dàng như gió xuân.

Khi thì cuồng bạo như gió lốc trước mắt.

Gió có thể thổi mát.

Cũng có thể sắc đến mức làm tổn thương người.

Diệp Thu Bạch suy nghĩ, hai mắt xuất thần.

Nhưng động tác múa kiếm vẫn không ngừng lại.

Giờ phút này Diệp Thu Bạch tiến vào một loại trạng thái cực kỳ huyền diệu.

Không ai có thể quấy rầy hắn.

Từng luồng hơi thở tản ra từ thân thể Diệp Thu Bạch.

Biến hóa của hắn khiến Lương Phong và Mộ Dung Sách phải ghé mắt xem.

Hai người đều giật mình.

Thiên nhân chi cảnh!

Diệp Thu Bạch tiến vào Thiên nhân chi cảnh!

Vào Thiên nhân chi cảnh, dù lĩnh ngộ công pháp, võ kỹ hay ý cảnh, tu luyện phá cảnh đều làm ít công to.

Nhưng Thiên nhân chi cảnh chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

Cả Lương Phong và Mộ Dung Sách cũng chưa từng tiến vào cảnh này bao giờ, cũng chưa từng gặp người nào tiến vào.

Chỉ nhìn thấy trong ghi chép của gia tộc.

Lương Phong từ trong khiếp sợ bừng tỉnh, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật là một tên biến thái."

Mộ Dung Sách cũng hiểu tâm tình của Lương Phong.

Có một yêu nghiệt thế này bên cạnh, sao có thể không bị đả kích chứ?

Nhưng nếu biến đả kích thành động lực, người ta có thể nỗ lực gấp bội.

Mộ Dung Sách và Lương Phong đồng thời khoanh chân ngồi xuống, tiếp tục lĩnh ngộ ý cảnh trước mắt.

Thời gian chậm rãi trôi.

Bỗng, trên thân kiếm của Diệp Thu Bạch xuất hiện từng sợi gió nhẹ.

Ngay sau đó, Diệp Thu Bạch chém một kiếm.

Kiếm nhanh như gió!

Cực kỳ sắc nhọn!

Tảng đá to trước mắt bị xuyên thủng!

Hình thành một lỗ kiếm bóng loáng.

Diệp Thu Bạch rời khỏi Thiên nhân chi cảnh.

Xem như đã lĩnh ngộ được Phong chi ý cảnh.

Kế tiếp là hỏa chi ý cảnh.

Còn mộc chi ý cảnh và băng chi ý cảnh.

Hắn đã có Thái Sơ Kiếm Kinh và hàn băng kiếm linh, không cần phải làm điều thừa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận