Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 321 - Đa tạ tiền bối . . . . .

Khi Diệp Thu Bạch sử dụng ngọc bội có kiếm trận thì Lục Trường Sinh ở Man hoang giới vực xa xa đã cảm ứng được.

Lúc đó hắn đang ở trong vườn rau xới đất.

Cảm nhận được kiếm trận đã kích hoạt không khỏi thở dài một hơi.

Xem ra... Không bao lâu nữa hắn phải đi xa nhà một chuyến.

Đám tiểu tử thúi này!

Mới đi được bao lâu đâu?

Vậy mà đã bắt đầu gây chuyện thị phi?

Không thể không nói.

Người tới tất nhiên chính là Liễu Tự Như.

Rõ ràng trong vườn này toàn là thiên tài địa bảo, trong mắt hắn cũng chỉ là những dược liệu bình thường thôi.

Lục Trường Sinh liếc mắt một cái, cũng không nói gì, biểu tình không có bất kỳ biến hóa.

Bất kể có nhìn thêm bao nhiêu lần thì hắn vẫn kinh hãi không thôi.

Có một bóng dáng bỗng xuất hiện bên trong Thảo Đường.

Còn một điều làm cho hắn muốn hộc máu chính là thiên tài địa bảo lại loáng thoáng tản ra quy tắc chi lực!

Lục Trường Sinh thật sự rất bội phục năng lực gây chuyện của đám đệ tử này.

Nhưng niên đại cùng với lượng linh khí ẩn chứa trong đó đều cực kỳ cao.

Làm một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, khí thế phi phàm.

Đặc biệt là Diệp Thu Bạch. . . . . . .

Khi Liễu Tự Như mỉm cười đi tới, ánh mắt nhìn về phía "rau củ" bên trong vườn rau vẫn có chút khiếp sợ.

Chính là lực lượng tiếp cận với Thiên Đạo nhất trong thiên địa này.

Tựa như đã sớm quen thuộc rồi.

Không thể dễ dàng lĩnh ngộ.

Hắn chưa bao giờ thấy được!

Quy tắc chi lực.

Ngoài ra không còn chuyện gì khác.

"Ta thấy mấy ngày nay tiền bối vẫn luôn lặp đi lặp lại . . . . ."

Liễu Tự Như hơi sửng sốt.

"Lục tiền bối, lại xới đất sao?"

Là những sinh hoạt bình thường nhất nhưng dù bình thường thì có làm sao?

Nhưng chỉ là một cây dược liệu liền ẩn chứa quy tắc chi lực mà một hầu hết người vĩnh viễn không thể nào tiếp xúc đến!

Dù là việc lớn hay nhỏ.

Mỗi một việc đều có ý nghĩa của riêng mình.

Vì sao sẽ chán?

Nghe vậy, Lục Trường Sinh trợn trắng mắt nói: "Nếu không thì làm gì?"

Đúng vậy!

Vì sao mà chán?

Tuy rằng những việc này đều rất bình thường.

Liễu Tự Như mặc niệm trong lòng: Ngủ, ăn cơm, xới đất, ngủ, viết chữ hoặc là vẽ một bức họa. . . . .

Vì sao mà chán?

Lục Trường Sinh thì thản nhiên hỏi lại: "Vì sao mà chán?"

"Chẳng lẽ không chán sao?"

Dù việc mà phàm nhân làm hay việc mà thế ngoại cao nhân làm đều có ý nghĩa của riêng mình.

Nói cách khác, đều có đạo của mình.

Lời Lục Trường Sinh nói đánh thức Liễu Tự Như.

Làm chuyện gì cũng không được nóng vội, cũng không nên cảm thấy phiền chán.

Cứ thuận theo tự nhiên.

Vì sao sẽ chán chứ?

Liễu Tự Như đã hiểu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cảm kích ôm quyền, khom người nói: "Đa tạ tiền bối."

Gì đó?

Lục Trường Sinh nghe hắn nói mà sửng sốt.

Ý của tên này là kêu hắn đừng ăn cơm nữa sao?

Cái gì?

"Tiền bối, tới cảnh giới của chúng ta, ít chạm vào mấy vật thuộc về phàm trần vẫn tốt hơn."

"Bên trong dính phải hơi thở phàm trần, ta không nên dính nhiều."

Liễu Tự Như khẽ cười nói: "Tiền bối, ta đã tích cốc nhiều năm, hiện giờ sớm quên mất đồ ăn có hương vị thế nào rồi."

Lục Trường Sinh bĩu môi nói: "Như vậy ngươi nấu làm gì? Ăn một chút cũng không chết."

Không bao lâu sau liền có bốn món ăn một món canh được bưng ra.

Lục Trường Sinh nếm một ngụm, gật đầu.

Tuy rằng Liễu Tự Như có chút phiền nhưng không thể không nói trình độ nấu nướng của người này khá cao nha.

Còn chuyên nghiệp hơn mấy tên đầu bếp chuyên nghiệp một chút!

Cũng bởi vì như thế cho nên Lục Trường Sinh mới không có sốt ruột đá văng Liễu Tự Như.

Mỗi ngày cam chịu hắn xuất hiện ở Thảo Đường khi mặt trời vừa lên.

Lục Trường Sinh hỏi: "Trước kia ngươi có luyện tập nấu ăn sao?"

Liễu Tự Như cười lắc đầu nói: "Chưa từng luyện qua."

Liễu Tự Như chưa từng động đũa.

Nói xong liền đi vào trong nhà bếp.

Liễu Tự Như mỉm cười gật đầu đáp: "Được, ta hiểu rồi."

Lục Trường Sinh trợn trắng mắt nói: "Nếu ngươi cảm thấy không có việc gì làm thì đi làm cho ta làm bữa cơm."

Có bệnh đi!

Ta lại làm gì rồi?

Vì sao đột nhiên cảm tạ ta?

Chắc chắn không có khả năng!

Lục Trường Sinh không có trả lời, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Người ăn cơm, hồn ăn cơm!

Liễu Tự Như thấy thế cũng chỉ cười khẽ một tiếng.

Không có nói thêm gì nữa.

Chuyện Ám Vực muốn mượn sức Lục Trường Sinh hắn cũng không còn đề cập tới.

Giống như hai người đều đã quên mất việc này. ...

Giờ phút này.

Ở Vô biên giới vực.

Tin tức Côn Luân Thiên Trì sắp mở ra truyền khắp toàn bộ Vô biên giới vực!

Những người lấy được danh ngạch sôi nổi tiến về Côn Luân tuyết sơn.

Giờ phút này.

Bên ngoài Hàn Linh tông.

Trịnh Hạo Miểu đứng trước băng nguyên.

Băng nguyên trước mắt hắn mênh mông vô bờ, không có bất kỳ kiến trúc nào.

Nhưng Trịnh Hạo Miểu vẫn kiên định đứng ở chỗ này, không có rời đi.

Giống như đang chờ đợi gì đó.

Đứng ở chỗ này khoảng chín ngày.

Không gian trước mặt Trịnh Hạo Miểu đột nhiên bắt đầu vặn vẹo!

Phía trước xuất hiện một sơn môn.

Một nữ tử thướt tha đeo mạn che mặt đi ra từ sơn môn, tới trước người Trịnh Hạo Miểu.

Mà cảm nhận được hơi thở từ nữ tử, Trịnh Hạo Miểu không khỏi rùng mình một cái.

Muốn vận chuyển linh khí chống cự.

Nhưng vẫn vô dụng, hàn ý như xuyên thấu qua linh khí phòng ngự, thâm nhập vào cốt tủy.

Nữ tử cũng không để ý tới vẻ mặt đau đớn của Trịnh Hạo Miểu mà lạnh nhạt nói: "Ca ca của Vĩnh Kỳ sư muội sao?"

Trịnh Hạo Miểu ôm quyền, khom người nói: "Đúng vậy, tại hạ là Trịnh Hạo Miểu."

Nữ tử khẽ gật đầu, mặt đã bị che khuất nên không nhìn thấy biểu tình, nàng hỏi: "Có chuyện gì?"

Nghe nàng hỏi.

Hai mắt Trịnh Hạo Miểu tràn ngập thù hận!

Hắn cắn răng, gằn từng chữ một: "Vĩnh Kỳ bị giết."

Nghe vậy.

Đột nhiên có một cỗ linh khí cực hàn từ cơ thể nữ tử bộc phát!

Dù Trịnh Hạo Miểu có cảnh giới Bán Đế cũng bị một tầng băng tuyết bao trùm trong nháy mắt.

Ngay sau đó, hình như ý thức được mình xúc động, nữ tử thu hồi hơi thở xoay người trở lại sơn môn.

Không gian vặn vẹo rồi sơn môn biến mất.

Trịnh Hạo Miểu rùng mình, quật cường đứng chờ.

Không có rời đi.

Sau một canh giờ, sơn môn lại xuất hiện.

Nữ tử lạnh lùng nhìn Trịnh Hạo Miểu rồi nói: "Đi theo ta."

Trịnh Hạo Miểu vui mừng gật đầu đi theo nữ tử. . . . . .

Giờ phút này.

Ba người Diệp Thu Bạch đã tới chân Côn Luân tuyết sơn.

Dưới chân Côn Luân tuyết sơn có một tòa thành trì.

Tên là Côn Luân thành!

Cũng là thành trì duy nhất quanh Côn Luân tuyết sơn này.

Bởi vì Côn Luân tuyết sơn có tài nguyên cực kỳ phong phú cho nên Côn Luân thành cũng có nội tình thâm hậu.

Có thể nói khi bọn họ bước vào Côn Luân thành thì xem như đã tiến vào nội bộ Vô biên giới vực, không còn ở rìa, ở biên cảnh nữa!

Ba người Diệp Thu Bạch đi lang thang không có mục tiêu, nhìn cảnh giới của người chung quanh mà bọn họ hơi kinh ngạc.

Người ở Vân Khởi thành cùng với Long Khải thành đều không thể so sánh với người nơi này.

Dù là cường giả Đế cảnh cũng có thể tùy tiện nhìn thấy.

Đúng lúc này, khi cả ba lướt ngang qua một quầy hàng rong thì có một lão giả mở miệng nói: "Thiếu niên dừng bước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận