Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 844 - Cấm chế thần hồn

. . . .

Không gian ở Vô tận hải vực đã được Lục Trường Sinh chữa trị.

Không trung đã khôi phục sắc thái trước đó.

Hải vực trở nên bình tĩnh, sóng êm gió lặng.

Đạo tắc lui tới như thường, bình thản đến cực điểm.

Nhưng trong hoàn cảnh bình yên, không có bất kỳ sự tình phát sinh lại là một bầu không khí quỷ dị làm người ta khó có thể hô hấp.

Ở đây có đông đảo cường giả hàng đầu.

Bất kể là thiên kiêu, trưởng lão của những các đó tông môn thế lực.

Phía sau, Lâm Trí Nam cười khổ lắc đầu, nói:

Thế lực có thể tiến vào trung đoạn Vô tận hải vực đều là những thế lực bài danh hàng đầu ở giới vực trung vĩ độ.

Không hề có một chút hơi thở nào toát ra mà thân thể và thần hồn của tên cường giả Thiên Tiên cảnh kia đều biến mất trong khoảnh khắc.

Người đang ở nơi này đã có thể đại biểu cho các thế lực lớn.

Nhìn thấy tên cường giả Thiên Tiên cảnh sơ kỳ vừa mới thì thầm liền bị diệt sát một cách vô tình.

"Tiền bối có thực lực này, chỉ cần hắn muốn, hắn thậm chí còn có thể khiến tất cả thế lực ở giới vực trung vĩ độ biến mất, không còn một chút dấu vết."

Hay là người đứng đầu tông môn.

Nói hơn phân nửa miệng cường giả ở giới vực này cũng không phải nói quá.

Lục Trường Sinh chỉ giơ một ngón tay.

Những nhân vật đứng ở đỉnh giới vực trung vĩ độ trước nay.

"Dùng thực lực bản thân mà muốn phong bế miệng của hơn phân nửa cường giả ở giới vực trung vĩ độ sao. . . . . ."

Thử hỏi phóng mắt toàn bộ giới vực trung vĩ độ, có người nào có thể chống đỡ sao?

Lặng yên, không hề có một tiếng động, không kịp kêu rên. . . . . .

Dù cho Tô gia vận dụng hết thảy tích lũy, nội tình của mình cũng không có một tia ít cơ hội hống đỡ.

Tô Mộ U lên tiếng:

Chỉ với Tru Thần Kiếm Trận kia thôi.

"Hắt xì!"

Ngay sau đó, giọng điệu bình đạm nói:

Tiểu Thạch Đầu bên cạnh liếc mắt nhìn rồi cười trộm nói:

Lục Trường Sinh chậm rãi xoay người, ánh mắt tiếp tục nhìn quét.

Mọi người nghe được lời của Lục Trường Sinh thì ánh mắt đều lấp lóe.

Lúc này.

Tử Y thì hơi sửng sốt nói.

Nhưng mà cái tên Liễu Tự Như này bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua nha!

Thì ra vị tiền bối này tên là Liễu Tự Như?

Khi ánh mắt Lục Trường Sinh đảo qua, mọi người đều cảm giác thân thể của mình như bị khóa chặt.

"Liễu thúc phải chú ý thân thể mình chút nha, đã nửa bước Thần Hoàng cảnh rồi mà còn nhiễm phong hàn."

Liễu Tự Như trừng mắt nhìn Tiểu Thạch Đầu, nói:

"Cũng không biết tiểu gia hỏa nhà người học từ nơi nào. . . . . .". . . . . .

"Tuy rằng đặt ở địa phương khác thì Liễu Tự Như ta không là gì cả, nhưng đối với các ngươi mà nói, e là không phải đối thủ của ta."

"Sao ta cảm giác thân thể có chút lạnh vậy?"

Theo sau xoa xoa cái mũi buồn bực nói:

Đột nhiên Liễu Tự Như đang ở Phàm Nhân thôn xa xa bỗng nhiên hắt xì một cái đầy khó hiểu!

Liễu Tự Như. . . . . .

Không phải là chấp sự ngũ tinh của Ám Vực sao!

Nghĩ đến đây, đồng tử của Tử Y hơi co lại.

Cũng khó trách.

Ám Vực cực kỳ thần bí.

Dù cho Thiên Tấn Thương Hội bọn họ cũng có rất ít tin tức liên quan đến Ám Vực.

Vô luận tiến hành điều tra như thế nào đều không thể thâm nhập, hiểu rõ về thế lực thần bí Ám Vực này.

Nhưng chắc chắn là nội tình của đối phương mạnh mẽ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn hắn.

Nếu không thì sao có thể kín kẽ đến mức không để lọt thông tin ra ngoài?

Sau đó là Thiên Kiếm Phong Hoắc Chính Hành.

Các thế lực khác đều thầm mắng một tiếng cáo già.

"Liễu tiền bối, người Thánh Phù tông chúng ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ sự tình hôm nay!"

Tông chủ Thánh Phù tông dẫn đầu tiến lên trước một bước, sau đó khom người chắp tay, cung kính nói:

Lúc này.

Chỉ trong nháy mắt liền nuốt ngược xuống.

Quả nhiên sư tôn vẫn là sư tôn.

Cẩn thận đến mức không thể nào cẩn thận hơn nữa.

Ngay cả thân phận thật sự cũng sẽ không để lộ!

Còn dùng Liễu thúc để chắn đao nữa. . . . . .

Nếu Liễu thúc mà nghe được e là sẽ khóc đến chết. . . . . .

Đang lúc con hàng Thạch Sinh đang muốn nói gì đó.

Lục Trường Sinh tựa như đã sớm đoán được, ánh mắt sắc bén quét tới liền!

Lời Thạch Sinh muốn nói vừa lên đến miệng, chuẩn bị buột miệng thốt ra.

Lập tức bị ánh mắt sắc bén của sư tôn chặn lại.

Đám người Diệp Thu Bạch không khỏi cảm thấy cạn lời.

Nghe được Tử Y hỏi chuyện.

Liễu Tự Như thân là chấp sự ngũ tinh của Ám Vực, tất nhiên cũng có người biết thân phận và diện mạo này kia.

"Các ngươi là người Ám Vực sao?"

Như vậy chuyện có thể đồng thời bồi dưỡng ra nhiều đệ tử yêu nghiệt cũng có dễ hiểu rồi. . . . . .

Nhưng nếu vị tiền bối này là người Ám Vực.

Cao tầng Tô gia và cao tầng Linh Tiên Cung đều lần lượt đứng ra, cung kính tỏ thái độ.

Các thế lực còn lại tuy rằng trong lòng không muốn nhưng thực lực của Lục Trường Sinh bày ra trước mắt, bọn họ không thể làm khác được.

Một màn này còn bức một ít lão quái vật lánh đời tiềm tu xuất hiện. . . . . .

Lúc này Tề Sát Đạo cũng mặt dày đi ra, trên mặt treo nụ cười nịnh nọt, làm lành nói:

"Tiền bối, Vô Gian Luyện Ngục chúng ta cũng tuyệt đối không tiết lộ chuyện xảy ra ở nơi đây."

Nhưng mà ngay cả nhìn Lục Trường Sinh cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái.

Chỉ quét mắt một vòng nữa rồi cười nói:

"Đáng tiếc, ta cũng không quen không thân với các ngươi cho nên lời các ngươi nói ta cũng không tin."

Nghe Lục Trường Sinh nói.

Mọi người đều cả kinh.

Chẳng lẽ muốn lấy lực lượng bản thân diệt sát phần hết phần lớn cường giả hàng đầu giới vực trung vĩ độ đang ở nơi đây sao?

Trong đó, một lão giả Thiên Tiên cảnh đỉnh ngưng trọng nói:

"Liễu tiền bối, ngươi có thể không cần làm như vậy, nếu chúng ta nói ra tự nhiên có thể làm được."

Lục Trường Sinh khẽ cười nói:

"Trải qua nhiều chuyện mới biết được hứa hẹn bằng miệng là thứ không có giá trị nhất."

"Như vậy đi. . . . . ."

Nói tới đây.

Lục Trường Sinh nâng bàn tay lên, trong lòng bàn tay có thêm một quả cầu ngưng tụ từ thần hồn chi lực cực kỳ nồng đậm!

Trong quang cầu tràn ngập thần hồn chi lực khiến cho đám người kinh hãi.

Ngay cả Mạc Khải Huân, Trang Nghiêu, Cổ Tiêu ở nơi xa cũng biến sắc.

Thần hồn chi lực thế này còn nhiều hơn đoàn linh hồn thể mà bọn họ nhìn thấy ở bên trong Tuyệt Hồn thành nhiều lần!

Nếu nói đoàn linh hồn thể bên trong Tuyệt Hồn thành dù nhiều nhưng còn có thể ước lượng.

Như vậy có thể nói quả cầu trong tay Lục Trường Sinh là vô biên vô hạn!

Giống như một đại dương mênh mênh không nhìn thấy giới hạn.

Chẳng lẽ thực lực của người này còn cường đại hơn cả người phía sau Tuyệt Hồn thành?

Nghĩ tới đây, ba người nhìn nhau, trong lòng không rét mà run.

Nếu đúng như vậy.

E là. . . . . . Kế hoạch không cách nào hoàn thành rồi.

Lúc này, Lục Trường Sinh nâng quả cầu thần hồn chi lực trong tay, đầu ngón tay ngoe nguẩy.

Tức khắc có từng luồng thần hồn chi lực tản ra xung!

Sái lạc khắp toàn bộ Vô tận hải vực!

Từng luồng thần hồn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, trong tình huống những cường giả Thiên Tiên cảnh đỉnh cũng không cách nào chống đỡ mà chui vào vị trí giữa hai chân mày!

Khắc vào thức hải bọn họ.

Ngay cả Tử Y, người Thánh Phù tông, Thiên Kiếm Phong cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng bọn họ có quan hệ không tệ với mấy đệ tử của mình nhưng đối với Lục Trường Sinh mà nói, chung quy vẫn là người ngoài.

Lục Trường Sinh cười nói:

"Để bảo đảm, coi như là một đạo cấm chế đi, lấy thực lực của các vị mà muốn cởi bỏ e là có chút khó khăn nha."

"Hoặc có thể nói, nếu ai mưu toan muốn cởi bỏ cấm chế thần hồn này hoặc là nói ra lời không nên nói, như vậy trong nháy mắt thần hồn của các vị sẽ trực tiếp sụp đổ, các vị hẳn hiểu rõ hậu quả đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận