Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 475 - Việc vặt phàm trần

. . . . . . . . . . . . . .

Một con trâu giống như rơi vào trạng thái cuồng bạo đang phóng về phía tiểu nữ oa.

Tiểu nữ oa còn đang vui vẻ đếm con kiến bỗng nhìn thấy cảnh này, sững sờ tại chỗ!

Sắc mặt thôn dân chung quanh đều thay đổi!

"Không tốt! Mau cứu nàng!"

"Đầu ngưu này không bị Trấn Long Tác kiềm chế, chúng ta cũng không có cách nào. . . . . ."

Còn chưa nói xong thì con trâu đã xông đến gần tiểu nữ oa.

Có một bóng người vọt tới xuất hiện trước người tiểu nữ oa.

Lúc này thôn dân cũng phản ứng lại, lập tức ùa tới.

Lục Trường Sinh vẫy vẫy tay, nói:

Giống như một tòa Thái Sơn không thể nào rung chuyển.

"Nếu không có ngươi thì cháu gái trưởng thôn trưởng đã mất mạng rồi."

Trước một ngón tay của người này, con trâu bị cứng rắn càn lại!

Có thể giúp đỡ nha.

Giơ một ngón tay điểm vào trên sừng trâu!

"Chuyện nhỏ không tốn sức."

Mặc cho nó dùng sức như thế nào, muốn vùng vẫy thoát khỏi nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi ngón tay của nam tử trước mắt.

Mọi người đều giật mình.

"Cảm ơn ngươi nha tiểu tử!"

Có phẩm cách ưu tú tốt đẹp ở địa cầu, dù thân đã đến dị giới nhưng hắn cũng không thể để người trong nhà mất mặt nha.

Bóng người đúng là Lục Trường Sinh.

Quý Thiên Dao cũng bế lên tiểu nữ oa lên vỗ vỗ lưng nó rồi tới cạnh Lục Trường Sinh.

Để hắn nhìn một nữ hài chết trước mặt mình thì hắn không làm được.

Đây chính là việc tương tự như dẫn mấy người già qua đường mà hắn thường xuyên làm.

Nhưng để người ta kêu mình là đệ đệ hình như sẽ có hơi biến thái. . . . . .

Lục Trường Sinh suy nghĩ gì đó rồi trong lòng bỗng cảm thấy lạnh lẽo.

"Có thể xuất hiện vấn đề gì không?"

Tiểu nữ oa lắc lắc đầu, cười nói:

"Đi điều tra."

"Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ?"

"Người trẻ tuổi, cảm tạ ngươi đã cứu cháu gái của lão hủ, Đoàn Đoàn, có nói lời cảm tạ đại ca ca không?"

Lúc này, lão giả đi tới trước mặt Lục Trường Sinh nói:

Mấy nam tử trung niên đều gật gật đầu.

"Cảm ơn đại ca ca!"

"Không có khả năng, Trấn Long Tác đã tồn tại ngàn vạn năm mà không xảy ra vấn đề, trừ phi có người cố ý làm."

Một lão giả chống quải trượng mang theo mấy nam tử trung niên đi tới.

Chỉ thấy sắc mặt lão giả có chút khó coi, nói:

E là tiểu nữ oa này còn lớn tuổi hơn hắn.

"Ngày thường con trâu bị Trấn Long Tác buộc chặt sao hôm nay có thể tự mình tránh thoát chứ?"

Lúc này, thôn dân xung quanh cũng nhao nhao nói.

"Không bị thương là tốt."

Đoàn Đoàn giơ giơ cánh tay bụ bẫm nói:

"Gia gia, ta đã cảm tạ đại ca ca rồi!"

Quý Thiên Dao sủng ái sờ sờ đầu Đoàn Đoàn.

Hiển nhiên nàng rất thích tiểu nữ oa xinh xắn này.

"Tiểu tử, các ngươi là người bên ngoài đi?

Khảo nghiệm thứ ba còn chưa bắt đầu, đi tới chỗ lão hủ nghỉ tạm chút đi."

Lục Trường Sinh nghe vậy gật gật đầu.

Đúng lúc hiện tại ta cũng không có chỗ đặt chân, có chỗ dừng cũng tốt.

Dọc đường đi được nghe giới thiệu.

"Chẳng qua, có tiên sinh ở đây nên bọn họ cũng không dám công khai tạo phản."

"Có người có thực lực không tầm thường mà phải co đầu rút cổ trong thôn, không cách nào nhất triển hoành đồ, đây cũng không phải chuyện người trẻ tuổi có thể chịu đựng."

Thôn trưởng nói:

"Tất nhiên luôn có người kháng nghị."

"Như thế thì các thôn dân sẽ không kháng nghị sao?"

Quý Thiên Dao cảm thấy khó hiểu nói:

Hình như nhận ra sự khó hiểu của Lục Trường Sinh.

Thôn trưởng cười cười, nói:

"Có phải ngươi đang nghĩ vì sao chúng ta vẫn luôn ở trong thôn sinh hoạt mà không ra ngoài lang bạt?"

Lục Trường Sinh gật gật đầu.

Quý Thiên Dao cũng tò mò lắng tai nghe.

"Thật ra lão hủ cũng không biết."

Thôn trưởng cười nói:

"Chẳng qua đây là quy củ do tổ tông định ra, cũng là quy củ mà tiên sinh định ra."

"Người trong Phàm Nhân thôn không được ra khỏi thôn."

Chẳng lẽ bọn họ giống như chính mình, thích sinh hoạt thanh nhàn?

Vì sao lại cam tâm ở trong thôn làm một phàm nhân đây?

Ngay cả con trâu kia cũng có chỗ kỳ dị.

Nhưng mà rõ ràng là người trong thôn này đều bất phàm.

Lão giả là thôn trưởng của Phàm Nhân thôn, lo liệu trong thôn một ít chuyện rườm rà.

Lục Trường Sinh cũng biết thân phận lão giả.

Tiên sinh tiên sinh.

Nửa câu nửa lời đều không rời hai chữ tiên sinh.

Xem ra tiên sinh mới chính là người chủ sự ở Phàm Nhân thôn.

Nếu muốn bắt được Huyền Hoàng khí cần phải thông qua hắn.

Lúc này, Đoàn Đoàn từ ngoài cửa thò đầu vào, tò mò nhìn Lục Trường Sinh cùng Quý Thiên Dao.

Thôn trưởng thấy thế, vẫy vẫy tay:

"Đoàn Đoàn không nghỉ ngơi sao, sao lại tới đây?"

Đoàn Đoàn yếu ớt nói: "Ta muốn đưa tạ lễ cho đại ca ca. . . . . ."

Thôn trưởng cười to:

"Cũng nên như thế, mau vào đi, ngươi tự tay đưa cho đại ca ca."

Đoàn Đoàn vui vẻ nghiêng ngả chạy tới trước mặt Lục Trường Sinh.

Đôi tay cầm một nhánh cây nhỏ đưa cho Lục Trường Sinh.

Thôn trưởng thấy thế ánh mắt chợt lóe nhưng cũng không nói gì thêm.

Lục Trường Sinh tiếp nhận, cười nói:

"Đây là cái gì?"

Đoàn Đoàn lắc lắc đầu, nói:

"Ta không biết, nhưng mà thúc thúc và a di trong thôn đều có cái này, hơn nữa chỉ cho người mình thích thôi!"

"Nói như vậy, Đoàn Đoàn thích đại ca ca?"

Quý Thiên Dao ở bên cạnh mỉm cười trêu chọc.

Chỉ thấy Đoàn Đoàn ngây thơ nói: "Đúng rồi! Đại ca ca thật soái!"

A.

Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử.

Rất có ánh mắt nha!

"Vậy cảm ơn Đoàn Đoàn."

Lục Trường Sinh thu hồi nhánh cây rồi sờ sờ đầu Đoàn Đoàn.

Quý Thiên Dao như ăn phải giấm chua:

"Ngươi đối với tiểu nữ hài ôn nhu như thế này sao?"

Khóe miệng Lục Trường Sinh co giật.

"Ta nói này Quý tiểu thư, đầu óc ngươi không có việc gì chứ?"

"Có bệnh liền trị đi!"

Quý Thiên Dao ủy khuất bĩu môi.

Lại mắng ta!

Lúc này, một cái nam tử trung niên mang sắc mặt âm trầm đi vào.

"Thôn trưởng, đã có manh mối."

Thôn trưởng nhướng mày nhìn thoáng qua người bên cạnh.

Người nọ hiểu ý gật gật đưa Đoàn Đoàn ra ngoài.

Lục Trường Sinh thấy thế cũng chuẩn bị đứng dậy.

Trông dáng vẻ chắc là có đại sự gì.

Dù sao cũng là người ngoài nên ngồi ở chỗ này cũng không tốt.

Nhưng thôn trưởng bỗng nói:

"Không có việc gì, tiểu tử ngươi cứ ngồi ở chỗ này đi, nghe một chút cũng không sao."

Lục Trường Sinh:. . . . . .

Sao lại cảm giác bị dính vào chuyện phiền toái chứ?

"Nói một chút đi."

Nam tử trung niên gật gật đầu, nói:

"Trấn Long Tác buộc chặt Long ngưu bị kẻ nào đó động tay động chân."

"Cho nên có người muốn mưu hại Đoàn Đoàn, hoặc có thể nói là muốn cảnh cáo chúng ta."

Sắc mặt thôn trưởng cực kỳ khó coi, tức giận đến run rẩy, mạnh mẽ dọng quải trượng xuống sàn.

Chửi ầm lên: "Là ai?"

Nam tử nói:

"Tất cả manh mối đều chỉ về phía Hà thị."

Hà thị?

Thôn trưởng buông quải trượng, trầm giọng nói:

"Xem ra bọn họ đã quên vết sẹo cũ."

"Hà thị vốn luôn ngấp nghé chức vị thôn trưởng của ta để tranh thủ đưa Phàm Nhân thôn thoát ly phàm tục."

"Nhưng vẫn luôn bị tiên sinh phản đối, thậm chí còn bị tiên sinh còn hung hăng gõ một trận."

"Hiện giờ Phàm Nhân thôn mở ra bọn hắn lại nổi lên tâm tư sao?"

Lục Trường Sinh câm nín nhìn ra bên ngoài.

Ta nói mà, chuyện phiền toái lại tìm tới nữa. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận