Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 617 - Chiến ý

. . . . . . . .

Màn đêm buông xuống.

Sau khi kết thú rút thăm, Hoắc Chính Hành liền trở về tới phủ đệ.

Chỉ nghe Hoắc Chính Hành cười nói:

"Hẳn là trận đầu không có vấn đề gì."

Sở Lam tò mò hỏi:

"Tông chủ, kết quả rút tốt sao?"

"Không sai, nhưng mà hẳn là các ngươi đều không có nghe nói qua tông môn này."

Khi đó bảy tông môn trung vĩ độ buông xuống Vô biên giới vực, bức bách bọn họ trở thành nô lệ.

Hiện giờ trận đầu liền gặp Thiên Mệnh Tông, cũng không biết có phải do vận mệnh an bài không.

Thiên Mệnh Tông!

Trực tiếp chấn giết vô số người ở Vô biên giới vực!

Hoắc Chính Hành cười nói:

Trang Tử Đống tò mò hỏi:

"Còn tiểu tử Thu Bạch thì sẽ rất quen thuộc."

Nhưng mà cũng tốt.

"Thiên Mệnh Tông."

Diệp Thu Bạch hơi ngẩng đầu.

Bởi vì không đồng ý nên phó tông chủ Thiên Mệnh Tông Hà Vô Úy liền ra tay.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu: "Nhận biết."

Ánh mắt Diệp Thu Bạch lóe ánh sáng sắc lạnh.

Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Chính Hành, lạnh giọng hỏi:

Nhận ra sắc mặt Diệp Thu Bạch thay đổi.

"Diệp huynh biết Thiên Mệnh tông sao?"

"Đánh gần chết là được."

Trang Tử Đống nghe được giọng điệu của Diệp Thu Bạch mang theo hàn sát ý tiếp tục hỏi:

Nếu có thù oán với Kiếm tử của bọn họ thì tự nhiên không thể dễ dàng buông tha rồi. . . . . . .

Hoắc Chính Hành nhẹ nhàng cười:

Chiến ý nồng đậm phóng lên cao!

"Tông chủ, hẳn là ở Vạn vực thi đấu không giới hạn sinh tử đi?"

Luận đạo đài đều cấu thành từ tài liệu khan hiếm, có trận pháp và phù triện gia trì.

Trên bình nguyên có thêm năm mươi tòa luận đạo đài.

Bởi vì hôm nay là ngày bắt đầu cá nhân chiến!

"Người tu đạo tranh đấu, sinh tử là chuyện khó tránh khỏi."

Nhắm mắt rồi mở mắt.

Khi trăng tròn đã hạ xuống thì mặt trời chói chang lại một lần nữa treo cao trên không trung.

Lúc này bầu không khí ở Vạn vực hoang dã cực kỳ ngưng trọng!

"Có thù oán?"

Dù sao không quen biết.

Trì Bỉnh cũng gật đầu.

Sở Lam và Trang Tử Đống nhìn nhau, ngay sau đó cười gật gật đầu.

Dù là cường giả Địa Tiên cảnh cũng không cách nào đánh vỡ!

Vô cùng kiên cố!

Ngày mới tờ mờ sáng.

Thiên Kiếm Phong đã đi tới luận đạo đài gần phủ đệ nhất.

Dù có tới năm mươi tòa luận đạo đài nhưng nơi đây cũng có rất nhiều tập trung!

Chung quanh vây đầy người!

Phía trên là người mang đội của các thế lực lơ lửng trên không.

Hoắc Chính Hành cũng ở trong đó.

Lúc này có một vị lão giả đứng ra.

Mọi người nghe mà hoảng sợ!

"Người nọ tên là Chiến Thiên Hành, tuy cảnh giới chỉ ở nửa bước Trọc Tiên nhưng khi đó lại một mình chém giết hai cường giả Trọc Tiên cảnh sơ kỳ mà thanh danh vang dội!"

Dù sao Vạn vực thi đấu chỉ cho phép các thế lực tham gia, tán tu không nằm trong phạm vi.

Rất nhiều tán tu cùng với đệ tử của đại năng lánh đời vì tham gia Vạn vực thi đấu lần này mà gia nhập vào các tông môn.

Mọi người sửng sốt, chuyện thế này cũng không hiếm thấy.

"Trước đó người nọ là tán tu nhưng bởi vì khen thưởng của Vạn vực thi đấu lần này là danh ngạch tiến vào Tuyệt Hồn thành nên liền lựa chọn gia nhập Thiên Mệnh Tông."

Thực lực giữa các đệ tử hẳn là không có sự chênh lệch quá lớn.

"Cũng không biết bên nào sẽ thắng đây."

"Đoán không được, hai thế lực không có chênh lệch quá lớn."

"Không cần suy nghĩ, tất nhiên là Thiên Mệnh Tông sẽ giành thắng lợi."

"A? Chỉ giáo cho?"

Mọi người đều nhìn về phía người này.

Thực lực hai bên chênh lệch cũng không lớn vì sao người này có thể kết luận chứ?

Người nọ thấy thế, mỉm cười, giải thích:

"Bởi vì Thiên Mệnh Tông xuất hiện một nhân vật cực kỳ yêu nghiệt."

Thiên Mệnh Tông và Thiên Kiếm Phong đều là thế lực hàng đầu nhị lưu.

Người chung quanh nghe được tên của hai thế lực xong cũng có hơi tò mò.

Ở phía dối diện, người của Thiên Mệnh Tông cũng tiến tới.

Nghe vậy mấy người Diệp Thu Bạch đều đi tới bên dưới luận đạo đài.

"Trận đầu, Thiên Kiếm Phong đánh với Thiên Mệnh Tông!"

"Hẳn là mọi người đều đã biết được quy tắc thi đấu, lão phu cũng không cần nhiều lời nữa."

Nửa bước Trọc Tiên mà có thực lực hém giết hai tên cường giả Trọc Tiên cảnh sao?

Nửa bước Trọc Tiên cùng với Trọc Tiên cảnh chỉ khác nhau một chữ nhưng chênh lệch lại lớn tựa như hoành mương!

Huống hồ là chém giết chứ không phải đánh bại!

Thực lực cường đại như thế.

Nếu đúng theo lời người này nói thì thật sự có biến số!

Bên phía Thiên Kiếm Phong.

Trang Tử Đống, Sở Lam cùng với Trì Bỉnh đều có vẻ nhẹ nhàng.

Thiên Kiếm Phong được ngoại giới xưng là thế lực hàng đầu nhị lưu.

Đó là bởi vì Thiên Kiếm Phong tuân theo tổ huấn, làm việc cực kỳ điệu thấp mà thôi.

Nếu xem xét thực lực thật sự.

Dù gặp phải thế lực nhất lưu, Thiên Kiếm Phong cũng không e ngại chút nào!

Cho nên bọn họ còn không để Thiên Mệnh Tông ở trong mắt.

Lúc này lão giả trên không trung nâng tay lên, tuyên bố:

"Được rồi, các ngươi có thể phái người lên luận đạo đài, người thắng có thể tiếp tục lưu lại luận đạo đài tiếp nhận đối thủ tiếp theo khiêu chiến."

Sở Lam nhẹ nhàng cười nói:

"Ai trước tới?"

Trang Tử Đống cười cười lấy trường kiếm ra bay lên trên luận đạo đài!

Bên Thiên Mệnh Tông cũng có một nam tử đi ra.

Khi mọi người nhìn thấy tên này nam tử này đều hơi sửng sốt.

Bởi vì người này chính là Chiến Thiên Hành!

Chỉ thấy Chiến Thiên Hành có vẻ hờ hững, trong tay cầm một thanh loan đao như trăng non!

Hiển nhiên Trang Tử Đống không biết tới chiến tích của Chiến Thiên Hành.

Sau khi lão giả tuyên bố bắt đầu liền trực tiếp nâng trường kiếm trong tay vọt về phía Chiến Thiên Hành.

Kiếm trong tay điên cuồng đâm ra!

Kiếm ý thổi quét rít gào!

Sắc mặt Chiến Thiên Hành vẫn không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Giống như khinh thường kiếm của Trang Tử Đống.

Hết thảy đều rơi vào trong mắt Trang Tử Đống.

Cuồng ngạo thế này?

Ngay sau đó kiếm trong tay Trang Tử Đống lại nhanh thêm vài phần!

Phía dưới, Sở Lam cười nói:

"Diệp huynh, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?"

Sở Lam cho rằng Diệp Thu Bạch sẽ không chút do dự mà lựa chọn Trang Tử Đống.

Dù sao thì nội tình của Thiên Kiếm Phong vượt xa Thiên Mệnh Tông!

Hắn chưa từng nghĩ tới Diệp Thu Bạch lại ngưng trọng nói:

"Chiến Thiên Hành sẽ thắng."

Trì Bỉnh cũng yên lặng gật đầu.

Hiển nhiên hắn cũng đã nhìn ra.

Sở Lam hơi sửng sốt.

Chiến Thiên Hành sao?

Sao có thể chứ?

Khi ánh mắt Sở Lam lại dời về phía hai người đang chiến đấu.

Chiến Thiên Hành thậm chí còn không có xuất đao.

Cánh tay chỉ hơi cong lại, hờ hững mở miệng nói:

"Ngươi còn chưa đủ."

Nói xong bàn tay nhẹ nhàng đánh ra.

Tức khắc có từng luồng đao ý từ trong lòng bàn tay Chiến Thiên Hành trào ra!

Thế giống như dời non lấp biển!

Mang theo sự hung ác bá đạo mà càn quét Trang Tử Đống!

Trực tiếp vỗ vào trên thân kiếm của Trang Tử Đống!

Không xuất đao sao?

Vậy ngươi thua.

Khi Trang Tử Đống suy nghĩ thì cảm giác được lực lượng cường đại truyền vào trên thân kiếm, sắc mặt lập tức thay đổi!

Trong nháy mắt, kiếm của Trang Tử Đống liền rời khỏi tay!

Sắc mặt trở nên tái nhợt trong nháy mắt, phun một ngụm máu tươi.

Sau đó trực tiếp bay ngược ra ngoài!

Rơi xuống bên ngoài luận đạo đài, hơi thở uể oải!

Hiển nhiên thân bị trọng thương rồi.

Sở Lam nhìn từ đầu tới cuối mà thấy kinh hãi.

Hai người đều có tu vi nửa bước Trọc Tiên, Trang Tử Đống lại thua thảm thế này?

Rốt cuộc Chiến Thiên Hành này có địa vị thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận