Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 713 - Nếu tầm nhìn chỉ giới hạn ở dòng sông thì làm sao có thể nhìn thấy cảnh hòa vào đại dương mênh mông?

. . . .

Thực lực của đám người Diệp Thu Bạch làm cho mấy người Nhạc Chính Trì cảm thấy rất là kinh hãi.

Ngoại trừ Tiểu Hắc không nói chuyện.

Cùng bị trấn áp linh khí và không có cách nào vận dụng lực lượng thần hồn.

Nhưng được gọi là thiên kiêu kiếm đạo bên trong giới tán tu, người tìm lối tắt dùng âm luật nhập kiếm đạo Nhạc Chính Trì.

Thần Huy hoàn mỹ dung nhập phong lôi chi ý vào bên trong thương đạo và đại tiểu thư thế lực lánh đời Tô gia, Tô Mộ U.

Đều chỉ có thể gian nan thông qua tầng thứ nhất, tới tầng thứ hai rồi, mấy người bị điểu thú đánh đến không có bất kỳ đường phản kháng!

Lâm Trí Nam và Miêu Bang ngay cả tầng thứ nhất cũng không có thông qua.

Tô Mộ U lại không có nói thêm gì, nàng bay thẳng đến tháp tu luyện, tiến vào lần nữa.

Sau đó lên đến một độ cao mà nàng muốn ngước nhìn cũng khó có thể nhìn tới!

"Không biết bọn họ có thể đạt tới tình trạng gì. . . . . ."

Nàng cũng biết, tuy rằng hiện tại cảnh giới của nàng cao hơn nhưng sớm muộn gì đối phương cũng sẽ đuổi theo rồi vượt qua.

Ý cảnh cường đại tượng trung cho thiên phú của một người tu đạo.

Chỉ cầu bản thân không bị bỏ lại quá xa.

Chuyện thuyết minh cái gì.

Nhưng mà ít nhiều gì nàng cũng phải thu hẹp sự chênh lệch to lớn này lại, dù chỉ là một chút.

Còn năng lực thực chiến cường đại thì tượng trưng cho ba người Diệp Thu Bạch đã thông qua không biết bao nhiêu lần sinh tử chiến đấu, mới có thể thiên chuy bách luyện ra năng lực thực chiến và kinh nghiệm phong phú như thế.

Ba người Diệp Thu Bạch không chỉ có ý cảnh cường đại mà năng lực thực chiến còn mạnh hơn đám nhân vật được thổi phồng là thiên kiêu như bọn họ quá nhiều.

Nàng biết, thiên phú kinh người của mình trước mặt Diệp Thu Bạch Mục Phù Sinh cùng với Tiểu Hắc không tính là gì cả.

Trải qua lần rèn luyện này, một ngày nào đó Tô Mộ U cũng đạt tới một độ cao khiến người tu đạo ở giới vực trung vĩ độ phải ngước nhìn lên.

Lâm Trí Nam ngẩng đầu nhìn điểm sáng trên thân tháp, nở nụ cười khổ, nhưng trong mắt lại có một ít tò mò.

Khi quay đầu lại.

Nàng không cầu có thể đuổi theo.

Đây là suy nghĩ hiện giờ của Tô Mộ U.

Nhạc Chính Trì, Thần Huy cùng với Miêu Bang cũng không rên một tiếng mà tiếp tục hướng tới tháp tu luyện. . . . . . .

Tầm mắt vĩnh viễn chỉ ở một con sông, sẽ không cách nào nhìn đến cảnh con sông hòa vào đại dương mênh mông bao la hùng vĩ!

Gió lạnh thấu xương giống như lưỡi đao đâm vào trong da thịt của Diệp Thu Bạch.

Đoạn thời gian ngắn ngủn này chính là đoạn thời gian mà Tô Mộ U quý trọng nhất đời.

Thân hình của chúng cũng không được cấu thành từ huyết nhục.

Nàng sẽ nói, nàng cảm thấy may mắn vì chính mình gặp được Diệp Thu Bạch, Mục Phù Sinh cùng với Tiểu Hắc, chứng kiến một đoạn ngắn trong hành trình trưởng thành của bọn họ.

Từ phía trước nhìn liền có nhìn thể xuyên thấu qua thân thể băng nguyên cự thú, trông thấy băng sơn phía sau nó!

Cho nên dẫn tới thân thể băng nguyên cự thú trong suốt.

Mà là từng khối từng khối băng tinh nối tiếp nhau, lắp ghép chặt chẽ.

Nếu như không có nhìn thấy, không có tận mắt chứng kiến nàng cũng không cách nào hiểu rõ mấy chữ ếch ngồi đáy giếng.

Không có linh khí hộ thể tiến vào hoàn cảnh rét lạnh cực đoan này, gió lạnh sắc nhọn như đao bắt đầu hạn chế hành động của Diệp Thu Bạch.

Ở bên trên băng nguyên, phía trước Diệp Thu Bạch, có bốn đầu băng nguyên cự thú đang đứng thẳng tắp.

Băng nguyên cự thú có thân thể cực kỳ khổng lồ, giống như từng ngọn núi nhỏ vậy.

Theo Tô Mộ U tiến vào, Lâm Trí Nam cũng theo sát sau đó.

Diệp Thu Bạch nhìn cảnh tượng băng thiên tuyết địa trước mắt.

Đã lên tới tầng thứ tư rồi.

Giờ phút này.

Bên trong thân thể trong suốt của băng nguyên cự thú cũng có một gốc linh thảo tồn tại, chỉ là linh thảo này khác với linh thảo mà hắn trông thấy ở ba tầng trước, thân linh thảo có bốn cái lá xanh.

Những cái lá xanh này cũng màu sắc khác biệt duy nhất tồn tại bên trong phiến băng thiên tuyết địa này . . . . .

Tuy rằng trước mắt chỉ có bốn đầu băng nguyên cự thú.

Số lượng hoàn toàn kém xa ba tầng ba tầng trước.

Nhưng mà cảm giác áp bách do bốn đầu băng nguyên cự thú này mang đến lại khiến cho Diệp Thu Bạch cảm thấy áp lực. . . . . .

Hiển nhiên.

Tới tầng thứ tư, thực lực ma thú đã có sự bay vọt về chất.

Hoàn toàn không phải mấy ma thú ở ba tầng trước có thể so sánh được!

Giờ phút này.

Mấy bước dài đã đã tiến đến dưới thân một băng nguyên cự thú bên trái.

Diệp Thu Bạch thấy thế cũng không có dừng lại, vẫn tiếp tục vọt tới.

Băng tuyết dày đặc bao trùm trên băng sơn cũng vì lực lượng trùng kích từ mấy nắm tay to lớn mà quay cuồng, tuyết lở buông xuống.

Băng sơn phía sau cũng ầm ầm run rẩy!

Mặt băng nháy mắt rạn nứt!

Nắm tay nện xuống băng nguyên phía trên.

Đồng thời kiếm ý hóa thành bốn thanh cự kiếm, phân biệt nghênh đón bốn nắm tay băng to lớn kia.

Nhưng mà trong khoảng khắc vừa va chạm thì bốn thanh cự kiếm lại bị đánh nổ nát!

Còn nắm tay của băng nguyên cự thú chỉ xuất hiện vài cái khe nứt nhỏ xíu!

Bốn nắm tay chỉ hơi khựng một chút rồi tiếp tục nện thẳng tới người Diệp Thu Bạch!

Nắm tay to lớn nhấc lên từng trận gió lạnh càn quét.

Quyền chưa đến mà quyền phong đã đột phá kiếm vực quét tới Diệp Thu Bạch.

Cảm nhận được lực lượng cường đại ập tới.

Diệp Thu Bạch đạp một bước về sau, không lùi mà tiến tới!

Hắn lách xuyên qua khoảng trống giữa nắm tay và mặt đất, hiểm trở tránh thoát công kích!

Kiếm ý bên trong kiếm vực bắt đầu tranh phong với gió lạnh sắc bén thấu xương.

Kiếm ý Siêu phàm cảnh lập tức thổi quét qua băng nguyên trong khoảnh khắc này.

Kiếm gỗ trong tay hơi hơi run lên.

Diệp Thu Bạch thấy cảnh này nhíu mày.

Bốn nắm tay bằng băng to lớn giống như bốn tảng đá ầm ầm nện về phía Diệp Thu Bạch.

Bốn đầu băng nguyên cự thú hơi gục đầu xuống, thấy được bóng dáng Diệp Thu Bạch, cả bốn con không có chút động tác dư thừa nào.

Kiếm gỗ trong tay được kiếm ý Siêu phàm cảnh bao trùm chém tới bàn chân bằng băng tinh của băng nguyên cự thú!

Dưới kiếm mang mà Diệp Thu Bạch toàn lực thi triển.

Kiếm mang đâm vào bàn chân khiến băng nguyên cự thú phát ra tiếng kêu nặng nề.

Còn công kích của Diệp Thu Bạch cũng không có vì vậy mà dừng lại.

Hai tay hắn nắm chặt chuôi kiếm gỗ, đạp vào chân băng nguyên cự thú, kéo kiếm gỗ đã đâm vào bàn chân cự thú dọc theo dùi cự thú mà chạy chạy ngược lên trên.

Khi Diệp Thu Bạch kéo kiếm gỗ chém qua đùi cự thú thì thân thể băng nguyên cự thú bắt đầu lắc lư, sau đó nó quỳ một gối trên mặt đất.

Đồng thời thu nắm tay về hóa thành chưởng ấn chộp tới Diệp Thu Bạch đang kéo kiếm gỗ trên người nó.

Bàn tay to lớn bao trùm hết thảy đường thoát của Diệp Thu Bạch.

Nếu như tiếp tục kéo kiếm gỗ thì tốc độ nén tránh sẽ giảm, sẽ gặp phải nguy hiểm, không cách nào né tránh một chưởng của băng nguyên cự thú.

Diệp Thu Bạch cũng chỉ có thể nhanh chóng rút kiếm gỗ ra, đạp thật mạnh vào thân thể băng nguyên cự thú nhảy ngược ra ngoài xa!

Bàn tay băng nguyên cự thú bỗng nhiên dừng lại, nó chuyển thế công hướng tới Diệp Thu Bạch đang bay ngược ra.

Thật sự rất khó tưởng tượng một con cự thú to lớn ghép nối từ băng tinh mà thân thể lại linh hoạt như thế.

Tốc độ công kích cũng vượt quá tưởng tượng của Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch vốn có ý muốn dựa vào công kích cường hãn của cự thú để nó tự công kích chính thân thể mình mà tạo thành tổn thương trí mạng.

Nhưng hiển nhiên tình cảnh hiện giờ cho thấy tính toán của Diệp Thu Bạch đã thất bại.

Hắn cũng có chút xem nhẹ thực lực của bốn đầu băng nguyên cự thú này rồi.

Ba đầu băng nguyên cự thú còn lại cũng không có đứng xem trò, đồng thời dùng một tốc độ cực nhanh mang theo gió lạnh thấu xương tấn công Diệp Thu Bạch từ một hướng khác.

Thấy không cách nào tránh né.

Diệp Thu Bạch cũng chỉ đành cầm chặt kiếm gỗ mà chuẩn bị đón đỡ đợt công kích này!

Nhưng mà khi bốn chưởng ấn đồng thời nện vào bên trên kiếm gỗ thì Diệp Thu Bạch thì sắc mặt Diệp Thu Bạch đột biến.

Một cỗ lực lượng to lớn trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận