Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1377 - Mộ đạo phù triện, gọi người

Dùng thực lực mạnh mẽ phá vỡ mộ đạo sinh tử do phù triện tạo thành hoặc dựa vào năng lực của phù sư để phá giải.

Mọi người nhìn chín mộ đạo trước mắt đều ngẩn người.

Các phù sư có mặt nhìn nhau, sau đó đứng ra bắt đầu cảm ứng chỗ sơ hở của mộ đạo phù triện này.

Phù triện hay trận pháp đều có sơ hở.

Chỉ xem năng lực của ngươi có thể nhìn thấu sơ hở ở đâu hay không.

Nhưng mà những phù sư này chỉ cảm ứng được một nén nhang.

Trong thời gian này sắc mặt của tất cả các phù sư đều dần dần trở nên ngưng trọng, cuối cùng tỏ vẻ tuyệt vọng.

Một trong những thiên kiêu của thế lực hàng đầu nhìn sang phù sư bên cạnh mình.

Nhưng mà... Dùng thực lực vượt qua phù triện này để phá vỡ?

Chính là người Mặc gia ẩn núp trong đám người.

Nghe đến đây, sắc mặt mọi người cũng trở nên nặng nề.

Mà ở đây, người có cảnh giới cao nhất cũng chỉ đến Tổ Cảnh trung kỳ!

"Hà huynh, thế nào rồi? Có thể phá giải không?"

Thậm chí ngay cả tên cũng không biết.

Mọi người đều biết phù sư này, hắn là thiên chi kiêu tử của thế lực phù sư mạnh nhất Thiên Cơ đại lục.

Không ai biết người từ Mặc gia đến là ai.

Hà Trạng mở mắt, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, hắn lắc đầu nói: "Phù triện như vậy không phải thứ chúng ta có thể giải được, nhìn khắp nơi cũng không có sơ hở nào!"

Cũng là người có năng lực phù triện mạnh nhất trong số các phù sư có mặt, đạt đến Tổ Cảnh sơ kỳ, tên là Hà Trạng.

Cửu Bạch Lộ trực tiếp nói: "Không ai trong chúng ta có thể làm được, muốn phá vỡ bằng vũ lực ít nhất phải đạt tới cảnh giới Bán Thần".

Vậy thì còn chơi thế nào đây?

Ngay cả Hà Trạng cũng không thể phá giải mộ đạo phù triện, như vậy chỉ có thể từ bỏ phương pháp dựa vào phù sư để phá giải mộ đạo.

Chín mộ đạo này, bất kể là mộ đạo nào cũng đều là đường chết!

Bọn họ chỉ nhận được tin tức là Mặc gia đã phái một thiên kiêu Tổ Cảnh trung kỳ đến đây.

Nhưng mà phù triện cấp Bán Thần, ngay cả đệ tử Mặc gia cũng không thể phá vỡ!

Thái tử và Đàm Tông Chiếu thấy vậy thì hơi ngẩn người, sau đó cũng vội vàng đi theo.

Diệp Thu Bạch gật đầu nói: "Thử xem đi, vạn nhất không được thì lại nghĩ cách khác, bây giờ cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến".

Chưa vào mà đã từ bỏ thì quá mất mặt! Nhất định phải thử tìm cơ hội.

Phương Khung nhíu mày nói: "Không có cách nào sao?"

Mấy người Diệp Thu Bạch tiến vào, khi được ánh sáng vàng nhạt bao phủ, bọn họ cảm nhận thần hồn của mình đang bị hạn chế.

Không thể phá giải liền đại diện cho việc bọn họ chỉ có thể không ngừng vòng quanh giữa chín mộ đạo này, căn bản không thể đi ra ngoài, sau đó bị ma thú và bẫy bên trong tiêu hao đến chết!

Nhưng đối với mấy sư huynh đệ Diệp Thu Bạch không lại không thành vấn đề.

Không thể ngăn cản, cũng không thể tránh thoát.

Không chỉ hạn chế cảm ứng của bọn họ mà còn giống như có sâu bọ bám vào thần hồn, bắt đầu gặm nhấm cắn nuốt lực lượng thần hồn!

Tiểu Hắc thì trực tiếp nói: "Có cách hay không cũng phải đi vào thử xem đã".

Sau khi đám người Diệp Thu Bạch đi vào, những người khác cũng bắt đầu lựa chọn một mộ đạo tiến vào.

Không gian trong mộ đạo không nhỏ nhưng lại quanh co khúc khuỷu.

Bên trong không có nguồn sáng nhưng lại có những con đom đóm vô hình đang bay lơ lửng phát ra ánh sáng màu vàng nhạt chiếu sáng toàn bộ lối đi.

Thạch Sinh không nói gì, nhưng lại kiên định đi theo sau ba người Diệp Thu Bạch, tùy tiện chọn một mộ đạo tiến vào.

Bọn họ cũng là thiên kiêu của các thế lực lớn, ở Thiên Cơ đại lục này cũng là nhân vật có chút danh khí.

Thấy bọn họ đi vào, những người khác cũng cắn răng.

Cửu Bạch Lộ cười nhạt, cũng không nói gì.

Bởi vì trong thần hồn bọn họ có cấm chế do sư tôn bố trí, các loại công kích nhằm vào thần hồn không có tác dụng với bọn họ.

Trừ khi thực lực của người đó vượt qua Lục Trường Sinh.

Ít nhất thì người bố trí mộ đạo này chắc chắn không thể vượt qua rồi.

Thái tử, Đàm Tông Chiếu và Cửu Bạch Lộ tự nhiên không có sư tôn như vậy... không đúng, không có cấm chế như vậy.

Sau khi cảm nhận được điều này.

Sắc mặt Thái tử sắc mặt ngưng trọng nói:

"Với thực lực của chúng ta, e rằng chỉ chống đỡ trong thời gian năm ngày là nhiều lắm rồi."

Đàm Tông Chiếu gật đầu.

"Năm ngày sau, lực lượng bảo vệ thần hồn sẽ bị gặm nhấm hết, đến lúc đó căn nguyên thần hồn sẽ bị gặm nhấm, hậu quả khó mà tưởng tượng."

Thái tử, Đàm Tông Chiếu và Cửu Bạch Lộ đều thi triển thần thông.

Thanh Long Lạc Sát Trận và Yên Diệt Huyễn Sát Trận cùng lúc oanh kích về hai đầu mộ đạo!

Phương Khung cũng có thân thể cường tráng không kém nhưng hắn không chọn rút chân mà lại ngưng tụ trận pháp, dùng trận pháp để tấn công diện rộng!

Tiểu Hắc gầm lên, thân thể hắn cường đại nhất nên dùng hết sức miễn cưỡng rút chân ra được, lập tức lao thẳng về phía trùng triều trước mặt!

Nhìn ma trùng tràn tới, Diệp Thu Bạch rút Vân Thương Kiếm, kiếm ý cuồn cuộn từ trong cơ thể bộc phát bao phủ mộ đạo!

Muốn nhấc chân lên nhưng nhất thời không thể thoát được, ngược lại càng lún sâu hơn!

Thái tử và Đàm Tông Chiếu sửng sốt.

Cách gì vậy? Có cách thì tại sao không dùng ngay bây giờ?

Chỉ có Cửu Bạch Lộ nhếch miệng, có lẽ đã đoán được điều gì đó.

Tuy nhiên trong mộ đạo này chắc chắn không chỉ có một loại nguy cơ.

Khi Diệp Thu Bạch và những người khác tiếp tục tiến lên, một ngã rẽ xuất hiện trước mắt, lại chia thành chín con đường khác nhau.

Cả chín con đường đều giống nhau, mọi người cũng không thể nhìn ra điều gì, đành dựa vào trực giác mà chọn lối ở giữa.

Nhưng còn chưa đi được bao xa thì hai đầu trước sau đột nhiên có một lượng ma trùng tràn đến!

Cùng lúc đó vách đá mộ đạo biến thành vũng bùn!

Cơ thể của Diệp Thu Bạch và những người khác sa xuống bùn.

"Nếu hai ngày mà không tìm ra cách phá giải, đến lúc đó ta sẽ sử dụng biện pháp khác".

Diệp Thu Bạch quay đầu nhìn họ, trầm ngâm một lúc rồi nói:

Thần hồn có khuyết, nhẹ thì không thể đột phá cảnh giới nữa, thậm chí cảnh giới còn hạ xuống, nặng thì thần hồn tiêu tan...

Thiên đạo có khuyết, không thể đột phá.

Cho dù có thủ đoạn khôi phục thì cũng không phải là thủ đoạn mà bọn họ có thể thi triển.

Căn nguyên thần hồn bị gặm nhấm là tổn thương không thể khôi phục!

Nhưng số lượng trùng triều vẫn không hề giảm đi, giống như từng lớp sóng dữ liên tiếp đánh tan hết lớp này lại có lớp khác ập tới!

"Tiếp tục như vậy không phải là cách".

Diệp Thu Bạch nói.

Tiểu Hắc nghe vậy nhìn về phía Phương Khung nói: "Sư đệ, ngươi cũng có thể dễ dàng rút chân ra khỏi vũng bùn này chứ?"

Phương Khung gật đầu: "Không thành vấn đề".

"Được rồi, ta và Phương sư đệ sẽ đi trước mở đường cho các ngươi! Các vị sư huynh hãy dùng hết sức đi về phía trước!"

Dù sao thì thân thể của Diệp Thu Bạch và những người khác không bằng Tiểu Hắc và Phương Khung, muốn di chuyển trong bùn cần phải tốn rất nhiều sức lực.

Dưới sự phối hợp như vậy, sau hai ngày mọi người đã ra khỏi mộ đạo này, nhưng trước mắt lại xuất hiện một chỗ rẽ...

Thấy cảnh này, Thái tử mệt mỏi cười khổ:

"Hoàn toàn không có sức lực để tìm cơ hội phá cục, chỉ có thể liên tục chạy trối chết".

Đàm Tông Chiếu nhìn Diệp Thu Bạch, hỏi:

"Diệp huynh, ngươi còn cách nào khác không?"

Nghe vậy, Diệp Thu Bạch liền lấy ngọc bội truyền âm ra nói truyền tình hình nơi này ra ngoài.

Sau đó nhìn về phía Đàm Tông Chiếu nói:

"Gọi người".
Bạn cần đăng nhập để bình luận