Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 610 - Kiếm này còn có tính cách?

. . . . . . .

Sau khi rời khỏi bí cảnh.

Hoắc Chính Hành mang theo Diệp Thu Bạch đi tới Tàng Kiếm Các của Thiên Kiếm Phong.

Tàng Kiếm Các là nơi quan trọng nhất Thiên Kiếm Phong ngoại trừ bí cảnh.

Bản thân lầu các chính là một tòa kiếm trận.

Diệp Thu Bạch ngẩng đầu liền có thể loáng thoáng cảm nhận được có vô số kiếm ý vờn quanh gác mái.

Từng tia từng sợi kiếm ý giống như có thể khiến trời sập đất nứt, phiên sơn đảo hải, trảm phá trời cao!

Dù hiện tại kiếm đạo của Diệp Thu Bạch đã bước vào cảnh giới Siêu phàm cũng cảm giác kiếm ý của mình chẳng so được.

Khi Hoắc Chính Hành tiến vào nơi này, đối mặt với hai vị lão giả cũng phải cung kính chắp tay nói:

Có thể nói hai tên thái thượng trưởng lão này là tồn tại đỉnh cấp ở Thiên Kiếm Phong.

Diệp Thu Bạch khẽ gật đầu.

Thái thượng trưởng lão của Thiên Kiếm Phong đều là các phong chủ tiền nhiệm.

Hoắc Chính Hành cũng không quay đầu mà giải thích:

"Tông chủ tới đây có chuyện gì?"

Bởi vì sự chênh lệch thật sự quá lớn. . . . . .

Đều có tu vi đạt tới Thiên Tiên cảnh trung kỳ!

"Tòa kiếm trận này là tổ sư lưu lại vào lúc cuối, ngay cả đại trận hộ sơn cũng không bằng Tàng Kiếm Các. . . . . ."

Hình như đoán được Diệp Thu Bạch đang suy nghĩ gì.

"Hoắc Chính Hành tham kiến hai vị thái thượng trưởng lão."

Hoắc Chính Hành cười nói:

Ở cửa Tàng Kiếm Các có hai lão giả ôm kiếm khoanh chân ngồi.

"Chuyện này cần có nhị lão mới làm được."

Hai lão giả vẫn chưa mở mắt, nhàn nhạt hỏi:

"Nếu chỉ tiến vào Tàng Kiếm Các thì tự mình tiến vào là được, cần gì phải quấy rầy hai người chúng ta đây?"

Ở tầng cao nhất lưu giữ bội kiếm mà tổ sư sáng lập Thiên Kiếm Phong lưu lại.

Phải biết rằng với lịch duyệt của hai vị thái thượng trưởng lão, không có bao nhiêu chuyện có thể khiến hai vị lão nhân kinh ngạc.

"Chính Hành, ý của ngươi là. . . . . ."

Cần chúng ta mới có thể làm được?

"Diệp Thu Bạch đã nhận được truyền thừa của lão tổ, bội kiếm mà năm đó lão tổ lưu lại cũng nên do hắn phủi đi tro bụi."

A?

Đã rất lâu rồi không có người đạt được truyền thừa của lão tổ.

Hai tên thái thượng trưởng lão đều có vẻ kích động.

Nghe đến đây.

Hai vị thái thượng trưởng lão đều mở mắt ra, trong mắt có chút kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Hoắc Chính Hành mỉm cười, gật gật đầu nói:

"Thần kiếm không nên phủ bụi trần."

Ngay sau đó đẩy Diệp Thu Bạch tiến tới, nói:

Chuyện cần bọn họ mới có thể làm được không thể nghi ngờ chính là tiến vào tầng cao nhất!

Phẩm cấp, Thiên tiên đỉnh!

Hỗn Nguyên Tiên Kiếm.

Có thể nói là một thanh kiếm có cấp bậc cao nhất ở giới vực trung vĩ độ hiện tại.

Hiện giờ rốt cuộc xuất hiện một thiên kiêu đạt được, sao hai người bọn họ có thể không kích động chứ?

Vì sao hai vị thái thượng trưởng lão lại tự mình cố thủ Tàng Kiếm Các?

Thứ nhất là vì bảo hộ bội kiếm mà lão tổ lưu lại.

Thứ hai là muốn tận mắt chứng kiến.

Chứng kiến xem rốt cuộc là ai sẽ lấy được Hỗn Nguyên Tiên Kiếm mà lão tổ lưu lại.

Hai người nhìn nhau cười to.

"Tốt! Rất tốt!"

"Chung quy Thiên Kiếm Phong ta vẫn chờ được người!"

Còn phẩm hạnh của Diệp Thu Bạch như thế nào, có thể cầm truyền thừa Thiên Kiếm Phong xong rồi liền chạy mất hay không?

E là Thiên Kiếm Phong đã bị người ngoại giới xem nhẹ rồi.

Với thực lực mà Diệp Thu Bạch đang được chứng kiến.

Cộng thêm kiếm trận của Tàng Kiếm Các. . . . . .

Hai vị thái thượng trưởng lão Thiên Tiên cảnh trung kỳ, tông chủ Hoắc Chính Hành đạt tới Thiên Tiên cảnh sơ kỳ, còn có hai Tiên khôi có thực lực Thiên Tiên cảnh sơ kỳ.

Diệp Thu Bạch hơi kinh hãi, trong lòng thầm nghĩ.

Lại là hai Tiên khôi Thiên Tiên cảnh sao?

Hoắc Chính Hành và Diệp Thu Bạch cũng theo sát phía sau.

Tàng Kiếm Các chia làm chín tầng.

Tầng thứ nhất có không gian rộng nhất.

Càng lên cao thì không gian càng không ngừng thu nhỏ lại.

Đồng thời ở mỗi một tầng đều có công pháp tương ứng.

Khi bốn người tiến đến cửa vào tầng thứ chín thì nhìn thấy nơi này có hai Tiên khôi!

Tiên khôi ngồi trên cầu thang xoắn, không tản ra một chút hơi thở nào nhưng trong ngực lại ôm một thanh kiếm.

Hoắc Chính Hành giải thích:

"Hai Tiên khôi này đều có thực lực Thiên Tiên cảnh sơ kỳ, một khi có người muốn mạnh mẽ xông vào bọn chúng sẽ được khởi động."

Hai vị thái thượng trưởng lão dẫn đầu đi vào.

Cửa lớn phat ra tiếng "Ầm ầm", chậm rãi mở ra hai bên.

Ngay sau đó hai vị thái thượng trưởng lão đồng thời niết ấn xua tan kiếm ý quay chung quanh cửa Tàng Kiếm Các, phất tay một cái.

Sẽ không dùng tương lai của tông môn mình làm trò đùa.

Bởi vì chuyện này tự nhiên do Hoắc Chính Hành suy xét rõ ràng trước rồi.

Hai vị thái thượng trưởng lão không cần suy xét.

Thế lực nhị lưu sao?

Trong mắt Diệp Thu Bạch thì Thiên Kiếm Phong có đủ khả năng tiến vào hàng ngũ thế lực nhất lưu!

Lúc này, Hoắc Chính Hành cùng hai vị thái thượng trưởng lão sóng vai đứng.

Ba người nhìn nhau đồng thời lấy một khối ngọc khí ra.

Ngọc khí trông như một thanh tiểu kiếm, có màu xanh biếc trong trẻo.

Bên trong còn loáng thoáng có kiếm ý trí mạng du đãng. . . . . .

Hình như đồng nguyên với kiếm ý trong kiếm trận Tàng Kiếm Các.

Khoảnh khắc ba người lấy ngọc khí ra thì đôi mắt vốn là lỗ thủng của hai Tiên khôi có từng đợt từng đợt kiếm mang hiện lên!

Thân thể cứng đờ đứng dậy đi sang hai bên, tránh đường cho người tiến đến.

Hoắc Chính Hành cười cười nói: "Được rồi, Thu Bạch, đi vào thôi."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu đi lên cầu thang xoắn.

Không biết đi hết bao lâu, cảm giác như thang xoắn này không có điểm cuối, thông thẳng vào bên trong tầng mây.

Sau một nén nhang hắn mới đi đến một căn phòng nhỏ.

Bên trong phòng không hề có vật trang trí gì.

Sàn bằng gỗ, khi giẫm lên phát ra tiếng cót két.

Mặt tường có lát đá hơi gồ ghề.

Hết thảy trông không hòa hợp với Tàng Kiếm Các tráng lệ huy hoàng, giấu giếm sát cơ này.

Trong căn phòng có một giá đặt kiếm.

Trên giá bày một thanh kiếm dài.

Kiếm ý trên trường tựa như đang lôi kéo Diệp Thu Bạch tiến đến gần.

Diệp Thu Bạch cũng không có từ chối chậm rãi tiến về giá kiếm.

Cúi đầu nhìn thì thấy thanh kiếm lại không có kiếm cách!

Toàn thân kiếm có màu xanh, phát ra ánh sáng hàn thiết.

Hàn quang cùng với thân kiếm xanh biếc lại giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.

Lục quang xoay chuyển quấn quanh thanh trường kiếm không có kiếm cách này.

Diệp Thu Bạch vươn tay vuốt ve thân kiếm.

Kiếm mang giống như tiểu cẩu vui vẻ quấn quanh bàn tay Diệp Thu Bạch, dọc theo cánh tay truyền khắp toàn thân hắn.

Tựa hồ cảm nhận được hơi thở đồng nguyên vậy.

Chính là bởi vì Hỗn Nguyên Kiếm Thể.

Linh kiếm có linh, tiên kiếm có tiên.

Tiên linh của kiếm tự nhiên có thần trí cao hơn một cấp.

Diệp Thu Bạch vừa khẽ vuốt thân kiếm, trong mắt mang theo ý cười nói:

"Ngươi nguyện ý đi theo ta sao?"

Hình như là nghe được lời Diệp Thu Bạch.

Hỗn Nguyên Tiên Kiếm đột nhiên bay lên uốn lượn ba vòng quanh Diệp Thu Bạch rồi rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

Diệp Thu Bạch nắm lấy chuôi kiếm nhẹ nhàng vung một cái.

Kiếm khí tức khắc điên cuồng tuôn ra!

Không gian trong Tàng Kiếm Các cũng không ngừng rung động trong khoảnh khắc này!

"Không hổ là kiếm cấp bậc Thiên Tiên."

"Nhưng mà vẫn quen dùng Tinh Vẫn kiếm hơn nha, đột nhiên dùng kiếm này cảm giác hơi ngắn . . . . ."

Dù sao Tinh Vẫn kiếm là kiếm dài. . . . . .

Hình như nghe được Diệp Thu Bạch thầm thì.

Hỗn Nguyên Tiên Kiếm trực tiếp thoát khỏi bàn tay Diệp Thu Bạch, một lần nữa dừng trên giá kiếm.

Diệp Thu Bạch thấy thế không nhịn được mà bật cười.

Kiếm này còn có tính cách?
Bạn cần đăng nhập để bình luận