Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1072 - Quân lâm thiên hạ, giám sát thế gian

. . . .

Ở trên mặt biển vô tận có sóng biển mãnh liệt, sóng biển nối nhau giống như từng dãy núi liên miên không dứt, đợt này nối tiếp đợt khác!

Sóng lớn cuồn cuộn che khuất bầu trời.

Rất khó tưởng tượng lại có thể hình dung thế này về một hải vực.

Trên biển có cuồng phong gào thét mang theo từng cột nước lớn tựa như cự long khuấy động biển cả.

Từng vòi rồng khiến các thiên kiêu phải ngưng trọng nhìn chằm chằm.

Sau vòi rồng có thể mơ hồ nhìn thấy những bóng đen ẩn hiện.

Chúng nó xoay quanh trên mặt biển giống như muốn cắn nuốt hết thảy người tu đạo có can đảm tiếp cận!

Giống như ác ma đến từ vực sâu vô tận, lân giáp dày nặng bao trùm toàn thân, độ cứng có thể so với huyền thiết, nanh vuốt như kiếm lóe ra hàn mang sắc lạnh, đủ để xé rách tất cả.

"Trách không được cường giả Thánh Phù tông không dám tiến vào trong đó..."

Mọi người cũng có thể nhìn thấy những con ma thú khổng lồ tung hoành trong cuồng phong sóng gió.

Mục Phù Sinh cũng ngưng trọng nói:

Nếu như không đạt tới..."

Chẳng qua muốn hoàn toàn khôi phục sự linh hoạt vốn có vẫn cần thời gian.

Nam Tòng Ẩn cũng có chút ngưng trọng, nghiêm túc nói:

"Thực lực bực này, đã không phải là thế lực giới vực trung vĩ độ có thể nhúng chàm."

Không cần Nam Tòng Ẩn nói hết.

"Ở chỗ này có một loại từ trường đặc thù khảo nghiệm những người tu đạo muốn tiến vào chỗ sâu, yêu cầu tham gia khảo nghiệm chính là nói cốt linh dưới năm mươi, đồng thời phải có tu vi Thần Vương cảnh sơ kỳ trở lên!"

Bọn họ tin rằng chỉ cần tùy tiện xâm nhập sẽ bị xé thành mảnh nhỏ, trở thành chất dinh dưỡng cho vùng biển rộng này...

"Tiền bối, nói như vậy chúng ta đạt tới điều kiện sẽ không có nguy hiểm sao?"

Thân thể chúng nó to lớn như dãy núi, tản ra khí tức khiến người ta sợ hãi.

Lời này vừa ra khiến cho mọi người muốn câm nín.

Người của âm Dương Huyền Minh tông cũng không có rời đi, Trương Thư Minh dùng một lượng lớn thiên tài địa bảo đã khôi phục cánh tay cùng bàn tay.

Chỉ nghe Trương Thư Minh lay động cánh tay trái, mở miệng hỏi:

"Các ngươi cần xuyên qua những vòi rồng này mà không bị cuốn vào trong đó, một khi bị cuốn vào sẽ rơi vào miệng ma thú hải bị, bị chúng nó cắn nuốt phanh thây..."

Nam Tòng Ẩn cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn Trương Thư Minh nói:

Nếu như hiện tại các ngươi muốn rời đi thì vẫn còn kịp."

Nếu chỉ cần thỏa mãn điều kiện tuổi tác và cảnh giới là có thể hoàn hảo không tổn hao gì tiến vào cổ chiến trường, vậy Giám Sát Thánh Điện cần phải tốn nhiều công sức như thế sao?

Cốt linh dưới năm mươi mà có tu vi Thần Vương cảnh trở lên.

Tên ngốc này làm sao mà sống đến bây giờ? Làm sao đứng ở nơi đây cùng với bọn họ?

Đột nhiên Nam Tòng Ẩn đứa mắt nhìn về phương xa, khẽ nhíu mày, sau đó cười nói:

À... Ngoại trừ kẻ có đầu óc không tốt như Trương Thư Minh.

Ai mà không phải người nổi bật trong ngàn vạn người?

Mạo hiểm phá vỡ lập trường trung lập để làm những việc như vậy?

Nói xong, Nam Tòng Ẩn chờ đợi một lúc.

Nhưng không có ai nhúc nhích cả.

Dù sao cũng là nhân vật thiên kiêu đến từ các tinh vực, nếu như đối mặt với thiên đại cơ duyên mà sợ chết, không dám xông xáo thì bọn họ không có khả năng đứng ở nơi đây, tu luyện tới cảnh giới hiện tại.

"Tự nhiên không có đơn giản như vậy."

"Cho nên, chắc chắn có nguy hiển, bất quá còn có thiên đại cơ duyên kèm theo.

Nói tới đây, Nam Tòng Ẩn quét mắt nhìn qua tất cả mọi người, nghiêm túc nói:

"Cho dù là ta cũng không cách nào cứu các ngươi."

"Xem ra có người tới thăm."

Mấy người Diệp Thu Bạch cũng mỉm cười.

Bọn họ quen thuộc với mấy khí tức này.

Chỉ thấy ở chân trời có đế vương ý tràn đến!

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một nữ nhân áo đỏ cầm trường thương tới gần.

Phía sau nữ nhân tư thế oai hùng hiên ngang này là hai nam một nữ.

Bọn họ thật sự không ngờ ở giới vực này lại có mỹ nhân như thế.

Sau đó nhìn thoáng qua Quý Thiên Dao, tựa hồ không hề thua kém Quý Thiên Dao chút nào.

Chỉ là phong thái của hai người hoàn toàn khác nhau.

Bất quá lời nói của Hồng Anh lại làm cho trong lòng Nam Tòng Ẩn sinh ra lửa giận, ánh mắt toát ra lãnh ý.

Thống trị một phương vĩ độ là chuyện cực kỳ khó khăn.

Trách không được đạt tới cảnh giới đế vương ý.

Nam Tòng Ẩn đánh giá Hồng Anh một lần nữa.

"Giới vực trung vĩ độ đã bị cai trị rồi?"

"Bất quá các vị từ giới vực vĩ độ cao đến đây, gây ra động tĩnh to lớn khiến cho người người hoảng sợ, bản đế tự nhiên không thể làm như không thấy."

Chỉ riêng điểm này đã đủ làm cho Nam Tòng Ẩn đánh giá cao hơn.

"Không biết tiền bối cùng các vị thiên kiêu tài tuấn quy mô lớn đến giới vực trung vĩ độ của ta có chuyện gì?"

Nghe những lời này, Nam Tòng Ẩn cùng với đám thiên kiêu không khỏi nhíu mày.

"Giới vực trung vĩ độ của 'ta'?"

Từ khi nào mà một vùng vĩ độ lại bị một người hoặc là một phương thế lực thống trị?

Nam Tòng Ẩn cảm thấy khó hiểu nói:

"Chuyện gì cũng không cần nói nhiều với các ngươi, bất quá từ khi nào mà giới vực trung vĩ độ biến thành của ngươi?"

Hồng Anh tự giới thiệu:

"Vân Hoàng đế quốc đã thống trị trung vĩ độ, các thế lực còn lại cũng đồng ý, các vị có đồng ý hay không cũng không có quan hệ gì với bản đế."

Ngược lại đế vương ý còn đang mơ hồ chống lại uy áp cấp Thần Chủ!

Chỉ thấy Hồng Anh đối mặt với Nam Tòng Ẩn, trước mặt đại năng cấp bậc Thần Chủ mà nàng cũng không hề có chút khiếp sợ nào.

Người tới đương nhiên là Hồng Anh.

Điều khiến cho bọn họ càng ngạc nhiên hơn chính là nữ nhân này khiến bọn họ cảm giác được một cỗ khí tức cực kỳ cường thế.

Mà nữ nhân áo đỏ này lại khí thế lẫm liệt, có đế vương chi khí tôn lên nhan sắc kinh diễm!

Quý Thiên Dao lạnh lùng như hoa sen nhưng lại không mất đi sự dịu dàng.

"Chuyện của Giám Sát Thánh Điện chúng ta không phải chuyện mà các ngươi có thể quản, huống hồ Giám Sát Thánh Điện giám sát toàn bộ Phàm nhân giới, các ngươi thống trị một phương vĩ độ vì sao không có báo cáo với Giám Sát Thánh điện?"

Hồng Anh thản nhiên nói:

"Bản đế chưa từng nghe qua Giám Sát Thánh Điện, chỉ là... cho dù Giám Sát Thánh Điện có năng lực giám sát, trong tình huống không có bất kỳ thông báo nào mà tiến đến, có phải không để Vân Hoàng đế quốc ta vào trong mắt?"

Hồng Anh cũng không hề e ngại, hơn nữa còn dùng đế vương ý gia trì khiến lời nói khuếch tán khắp toàn bộ giới vực trung vĩ độ!

Giọng của Hồng Anh khiến cho người tu đạo và thế lực đã thần phục Vân Hoàng đế quốc ở giới vực trung vĩ độ cảm thấy phấn chấn.

Có đế vương dám chính diện đối cứng với cường giả giới vực vĩ độ cao.

Còn có chuyện gì khiến nhiệt huyết sôi trào hơn chuyện này sao?

Đám thiên kiêu ở đây cũng kinh ngạc.

"Nữ nhân này điên rồi sao?"

"Tuy rằng thực lực không tệ nhưng chung quy chỉ là đế vương một vĩ độ, dám đối nghịch với thế lực như Giám Sát Thánh Điện, không muốn sống nữa sao?"

Nhưng bọn họ làm sao biết được.

Trong tình huống như thế này Hồng Anh không thể lui.

Xuất phát từ địa vị quyền thế, nàng là chủ nhân giới vực trung vĩ độ, nếu như a miêu a cẩu nào cũng có thể tùy ý ra vào giới vực trung vĩ độ mà không nằm trong phạm vi khống chế của nàng, nàng còn có thể xưng là đế vương sao?

Xuất phát từ tình huống bản thân, nàng tu luyện đế vương ý, nếu như đối mặt với cường giả liền sinh lòng khiếp sợ, đế vương ý sẽ tan mất.

Đế vương ý, trời sinh quân lâm thiên hạ, muốn quan sát thế nhân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận