Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1585: Kế hoạch của Kỳ Xuyên, Dương Viêm Thân Vương

Xích Viêm Thân Vương đến.

Kỳ Ngộ cũng hiểu ý định của đối phương nhưng không nói ra, chỉ đón tiếp nói: "Thân Vương, đi vào nội điện nói đi."

Xích Viêm Thân Vương gật đầu, đi theo Kỳ Ngộ vào trong tiểu viện.

Ngồi xuống trước bàn đá, Xích Viêm Thân Vương nhìn ba người Tiểu Hắc, Thạch Sinh, Mục Phù Sinh trước mặt, thoáng đánh giá một chút, sau đó nói: "Xem ra các ngươi cũng không phải nhân vật đơn giản, trách không được Kỳ Ngộ sẽ mạo hiểm lớn như thế mà dẫn các ngươi về tộc."

Thú tộc không chào đón người ngoài, người nào dẫn Nhân tộc về sẽ bị tộc nhân khác trong Kỳ Lân tộc khinh thường.

Mục Phù Sinh cười nói: "Tiền bối quá khen."

Xích Viêm Thân Vương khẽ gật đầu rồi nhìn Kỳ Ngộ, nói: "Nghe nói bọn họ có thể sinh ra cộng hưởng với địa côn của Sơn Hải Kinh?"

Kỳ Ngộ do dự một chút rồi vẫn lắc đầu nói: "Nói vậy chỉ là để đám người Tiểu Hắc đứng vững gót chân ở Kỳ Lân tộc. Nhưng mà đúng là bọn họ đã lấy được tàn trang Sơn Hải Kinh trong Đăng Thần di tích. Chắc là trong tình huống có tàn trang thì việc tìm kiếm địa côn Sơn Hải Kinh sẽ càng có ưu thế hơn."

Đương nhiên vẫn là nhìn trúng thiên phú của đám người Tiểu Hắc. Có được thiên phú và huyết mạch như vậy, còn có được công pháp phù hợp với thiên phú và huyết mạch, chứng tỏ bối cảnh cũng không đơn giản.

Có thể đồng thời bồi dưỡng được những đệ tử có thiên phú và thực lực như vậy. Hơn nữa họ còn lựa chọn con đường tu luyện khác với bình thường. Thế thì tất nhiên sư môn của bọn họ cũng không tầm thường.

Nếu như quả thật là như vậy thì tại sao ngươi còn đưa bọn họ về Kỳ Lân tộc cho kẻ khác biết? Cứ trực tiếp đi tìm địa côn Sơn Hải Kinh rồi mang về chẳng phải trực tiếp giải quyết hết mọi chuyện sao?"

Con đường tu luyện của ba người Tiểu Hắc, Thạch Sinh và Mục Phù Sinh không giống nhau, nhưng đều đến từ cùng một sư môn.

Xích Viêm Thân Vương lắc đầu:

Chính vì Xích Viêm Thân Vương nhìn thấu điều này cho nên mới dứt khoát đưa ra quyết định.

Nghe vậy, Xích Viêm Thân Vương nhíu mày: "Nếu như thế thì có lẽ ưu thế cũng không nhiều."

Ít nhất trong Kỳ Lân tộc không thể làm được điều này.

"Vì sao ta phải tức giận? Huống chi ngay từ đầu ta đã nghi ngờ tính chân thực của câu nói này.

Kỳ Ngộ sửng sốt: "Thân Vương không tức giận?"

Xích Viêm Thân Vương có thể nhìn ra được.

"Nhưng mà... Nếu không thể sinh ra cộng hưởng thì các ngươi sẽ không có quá nhiều ưu thế trong việc tìm kiếm địa côn Sơn Hải Kinh."

Nhưng mà... Nếu như chỉ là bởi vì chuyện này thì Xích Viêm Thân Vương sẽ không lựa chọn công khai đứng về phe Kỳ Ngộ.

Kỳ Ngộ sửng sốt hỏi: "Nói vậy là sao?"

Nếu như Kỳ Ngộ ngồi lên vị trí tộc trưởng, dính chút quan hệ với sư môn của đối phương, vậy thì đối với người thuộc phe Kỳ Ngộ sẽ có được lợi ích cực lớn.

Cho dù cuối cùng không đoạt được vị trí tộc trưởng, cũng sẽ bởi vì đứng cùng một phe với đối phương nên kết cục cũng không quá thảm.

"Bây giờ có nổi giận thì cũng đã muộn."

"Có thể nói, một khi có dị động liên quan đến Sơn Hải Kinh xảy ra thì sẽ truyền đến tai đại thiếu với tốc độ rất nhanh."

Nói đến dây, hai con ngươi của Xích Viêm Thân Vương trở nên đằng đằng sát khí: "Lôi kéo Dương Viêm Thân Vương về phe, nếu như đối phương tìm được địa côn Sơn Hải Kinh trước thì cưỡng ép chặn giết!"

"Sau khi nhị thiếu ngươi tham gia trận giao lưu thi đấu học viện Lục giới và tiến vào trong Đăng Thần di tích, đại thiếu cũng bắt đầu tiến hành kế hoạch.

Nhưng mà...

Xích Viêm Thân Vương giải thích:

Kỳ Ngộ khẽ gật đầu, ngưng trọng nói: "Thế nhưng mà không phải Dương Viêm Thân Vương luôn luôn ẩn cư không ra ngoài sao? Thậm chí còn báo trước là sẽ không chọn phe. Trước đó không phải ta chưa từng đến thăm hỏi Dương Viêm Thân Vương, thậm chí đại ca cũng đến nhưng không có tác dụng gì."

Nhưng điều này cũng dễ hiểu, hiện tại Xích Viêm Thân Vương đã công khai chọn phe, nếu như Kỳ Ngộ không đấu lại Kỳ Xuyên thì đối với Xích Viêm Thân Vương mà nói cũng không có bất kỳ lợi ích nào. Chỉ sợ sau khi Kỳ Xuyên lên kế vị thì thế lực của Xích Viêm Thân Vương dần dần bị phân rã.

Cứng rắn giết người của đại thiếu, cũng chỉ có Xích Viêm Thân Vương mới dám thốt ra câu nói như vậy.

Hắn đã sắp xếp rất nhiều tai mắt vào nhiều thế lực phụ thuộc vào Kỳ Lân tộc ở Ma Thú đại lục. Sau đó lại thông qua những thế lực này mà mở rộng tai mắt lần nữa."

Mỗi một Thân Vương đều có thế lực cực kỳ khổng lồ và mạng lưới quan hệ rộng lớn.

Có thể nói, bây giờ Xích Viêm Thân Vương đã gia nhập vào phe Kỳ Ngộ nên sức mạnh thế lực giữa hắn và Kỳ Xuyên tương đối cân bằng nhau.

Vậy nếu như Kỳ Ngộ lôi kéo được hai Thân Vương, dù dưới trướng Kỳ Xuyên có nhiều Tử Viêm tướng đến cỡ nào đi chăng nữa thì trên phương diện thế lực cũng sẽ bị Kỳ Ngộ hoàn toàn áp đảo!

Nghe vậy, sắc mặt Kỳ Ngộ trầm xuống, một quyền đập xuống khiến cho bàn đá vỡ nát, cắn răng nói: "Trách không được... Lúc đó phụ thân muốn phái đại ca đi tham gia giao lưu thi đấu học viện Lục giới nhưng đại ca lại đẩy cho ta đi."

Hướng khác?

"Kế hoạch của đại thiếu đã hoàn thành. Thế nên trong việc tìm kiếm địa côn Sơn Hải Kinh, chúng ta đã mất đi tiên cơ. Vì vậy chỉ có thể ra tay từ hướng khác."

Trước khi Kỳ Ngộ đập nát bàn đá thì Xích Viêm Thân Vương đã nhấc chén trà lên, sau khi bình tĩnh nhấp một ngụm thì lại từ tốn nói tiếp:

Xích Viêm Thân Vương nhàn nhạt nói: "Không có chuyện gì không làm được, nếu như không làm được cũng là vì lợi ích không đủ nhiều. Lão già Dương Viêm kia cũng thế thôi. Chỉ là do lợi ích các ngươi đưa ra chưa đủ làm hắn động lòng."

"Đây là khả năng duy nhất để giúp chúng ta lật ngược thế cờ. Ta chỉ đưa ra đề nghị, còn cụ thể phải làm như thế nào thì nhị thiếu nên tự cân nhắc."

"Ta hiểu được." Kỳ Ngộ gật đầu.

Sau khi nói xong, Xích Viêm Thân Vương rời đi.

Kỳ Ngộ nhìn Mục Phù Sinh, hỏi: "Mục huynh, nếu không ngươi đi theo ta một chuyến?"

Mục Phù Sinh khẽ nhíu mày hỏi: "Vì sao là ta?"

Kỳ Ngộ bất đắc dĩ nói:

"Bởi vì ta cảm thấy ngươi rất am hiểu loại chuyện này. Bây giờ chúng ta coi như là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, nếu có thể thuyết phục được Dương Viêm Thân Vương... Đến lúc đó sử dụng thế lực của hai Thân Vương để tìm kiếm hoặc ngăn cản Kỳ Xuyên đạt được địa côn Sơn Hải Kinh đều là những sự trợ giúp to lớn."

Nghe vậy, Tiểu Hắc nhìn Mục Phù Sinh, cười nói: "Vậy không còn cách nào khác rồi, đừng quên nhiệm vụ sư tôn giao cho chúng ta."

Trong đó có một vị khách không mời mà đến.

Nhưng mà...

Sau khi đến nơi này, giống như đã đoán trước được bọn họ sẽ đến nên thị vệ canh gác ngoài cổng phủ đệ trực tiếp mời hai người vào.

Rất nhanh, hai người đã đến phủ đệ của Dương Viêm Thân Vương.

Như vậy nếu nhằm vào điểm này, rất có thể sẽ thuyết phục được Dương Viêm Thân Vương.

Hiển nhiên Dương Viêm Thân Vương không quan tâm đến chuyện tranh đoạt quyền thế trong bộ tộc, hắn chỉ để ý đến thực lực của bản thân mình.

Vì vậy Mục Phù Sinh chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thời gian gấp rút, hai người trực tiếp đi đến phủ đệ của Dương Viêm Thân Vương.

Dọc đường đi, Kỳ Ngộ giới thiệu sơ qua một chút về vị Dương Viêm Thân Vương này.

Nói tóm gọn lại thì trong số ba Thân Vương của Kỳ Lân tộc, Dương Viêm Thân Vương là người có tính tình quái dị nhất. Ngày thường ẩn cư không ra ngoài, cũng không nhúng tay quá nhiều vào chuyện trong tộc.

Hắn dành nhiều thời gian để tu luyện hơn.

Mặc dù thế lực không bằng hai vị Thân Vương khác.

Thế nhưng thực lực bản thân của Dương Viêm Thân Vương lại mạnh hơn so với hai vị Thân Vương còn lại nhiều.

Nếu như không phải trước đây Dương Viêm Thân Vương đã bị thương tổn đến căn nguyên trong lúc chiến đấu, chỉ sợ Dương Viêm Thân Vương không chỉ trải qua lôi kiếp tầng thứ năm... Mà đến lôi kiếp tầng thứ sáu cũng rất có cơ hội.

Mục Phù Sinh khẽ gật đầu.

Chỉ mới nghĩ đến cảnh tượng đó thôi mà Mục Phù Sinh đã thấy đầu hắn hơi ong ong lên rồi.

Vậy thì xong rồi!

Nếu để cho Tiểu Hắc và Thạch Sinh đi, đừng nói đến đàm phán, đến khi đó lỡ như đàm phán không thành mà còn đánh nhau nữa.

Đúng là như thế.

Mục Phù Sinh bất đắc dĩ che mặt.

Thạch Sinh cũng phụ họa gật đầu: "Đúng thế, quả thật là Mục sư đệ rất am hiểu loại chuyện này. Ta và Tiểu Hắc sư huynh chỉ biết đánh nhau thôi."

"Ồ? Tới thật nhanh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận