Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 235 - Phải cõng cái nồi này……

Với thực lực của Thạch Sinh hiện giờ.

Hắn không sợ chín người Trần Minh Chi liên thủ.

Trước đó chín người Trần Minh Chi cũng không có bàn luận hợp tác.

Nhưng sau khi lên võ đài đã đạt thành nhận thức chung.

Nhìn thoáng qua lẫn nhau rồi khẽ gật đầu, trong khoảnh khắc viện trưởng Nho Viện tuyên bố bắt đầu.

Chín người đồng thời tấn công Thạch Sinh!

Đối mặt với thế công của chín người.

Thạch Sinh giơ rìu trong tay lên.

Như vậy sẽ vô duyên vô cớ tăng thêm tổn thất cho Tàng Đạo thư viện.

Đau lòng nha!

Bởi vì một rìu trước đó của Thạch Sinh quá khủng bố.

Mỗi một lần một lần bố trí lại đều sẽ khiến trưởng lão Trận Đường run rẩy.

Vẻ mặt các trưởng lão chung quanh đều trở nên căng thẳng.

Không dám giữ lại gì, toàn lực công kích Thạch Sinh.

Tinh thần chi lực bắt đầu hội tụ, quấn quanh thân Minh Hoàng Huyền rìu, không ngừng nhộn nhạo!

Nhìn thấy Thạch Sinh giơ rìu lên.

Bắt đầu gia nhanh chóng cố trận pháp.

Thấy một màn như vậy.

Tài nguyên tiêu hao cho việc duy trì trận pháp phòng ngự cũng không ít.

Minh Hoàng Huyền phủ đã được Thạch Sinh tích tụ đầy đủ tinh thần chi lực cũng nhẹ nhàng hạ từ trên xuống dưới

Không mau gia cố trận pháp thì e là cảnh tượng phía trước lại tiếp diễn.

Giống như sao trời rơi xuống!

Sắc mặt chín người đều trở nên nghiêm trọng.

Lúc này.

Người thế này có thể được gọi là tân sinh sao?!

Dù nhiều người cùng duy trì như thế này nhưng mỗi người vẫn cảm thấy cố hết sức!

Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Trận pháp trên đài luận võ bắt đầu run rẩy!

Cùng lúc đó.

Trời sụp đất nứt!

Trần Minh Chi ngã nhoài trên mặt đất, che ngực lại, khóe miệng không ngừng chảy máu.

Quả nhiên dù là chín người liên thủ vẫn không cách nào chịu nổi một kích của Thạch Sinh!

Chín người Trần Minh Chi cũng điên cuồng phun một ngụm máu rồi bay ngược ra ngoài.

Các trưởng lão Trận Đường đều đang toàn lực duy trì trận pháp!

Thế mà nhanh chóng tan rã!

Từng cơn lốc sinh ra ở nơi công kích giao nhau, không ngừng bắn ra.

Khiến cho trận pháp bảo hộ lôi đài không ngừng run rẩy.

Uy lực một rìu của Thạch Sinh lớn đến mức nào đây!

Nhẹ nhàng chém vào chín đạo công kích đang quét tới.

Một rìu của Thạch Sinh rơi xuống.

Chẳng lẽ người Thảo Đường đều là quái vật!

Sắc mặt hôi bại.

Rốt cuộc Thảo Đường là một địa phương như thế nào.

Như thế nào mà có thể khiến Thạch Sinh tăng lên tới một cấp độ khủng bố như thế này trong thời gian ngắn như vậy.

Hơn nữa.

Dù là cường giả Càn Nguyên cảnh hậu kỳ cũng không cách nào khiến Trần Minh Chi chật vật như bây giờ!

Hắn là nhân vật thiên kiêu ở Trung Vực.

Vượt biên chiến đấu vốn chính là chuyện bình thường như cơm bữa!

Ai...

Chỉ có thể nói, Thảo Đường quá mức khủng bố...

Tiểu Hắc cũng chất phác nói: "Chúng ta làm sao đây?"

Hồng Anh cũng gật đầu nói: "Không cần hoài nghi, chắc chắn rồi."

Cả bọn không khỏi cười.

Cái loại tính cách không muốn nổi danh, chỉ muốn nằm yên điệu thấp.

Mọi người không khỏi nghĩ tới tính cách của Lục Trường Sinh.

Diệp Thu Bạch thì bất đắc dĩ nói: "Nếu chúng ta đều đi tham gia hết, chắc sư tôn sẽ tức giận?"

Còn có vũ khí khí cường đại như Minh Hoàng Huyền phủ cùng với Lạc Tinh thần phủ.

Vậy nên không cần tiến vào Tàng Bảo Các làm gì nữa.

Tuy rằng Thạch Sinh từ chối khen thưởng nhưng Tần Thiên Nam lại tìm tới nhóm đệ tử Thảo Đường.

Cười nói: "Thi đấu thư viện bốn vực sau đó, các ngươi liền đại diện Tàng Đạo thư viện Nam Vực tham gia đi?"

"Đương nhiên, Thạch Sinh ngươi cũng không thể từ chối, ngoài khen thưởng vòng thứ ba thì còn có yêu cầu là ngươi phải tham gia thi đấu thư viện bốn vực."

Thạch Sinh gãi gãi đầu.

Sao hắn lại có cảm giác mình đã bị lừa?

Nhưng tham gia một chút cũng không có ảnh hưởng gì.

Hắn cũng là một phần tử của Tàng Đạo thư viện Nam Vực.

Hiện giờ, Thạch Sinh đã có công pháp cường đại như Hỗn Độn Tinh Thần Lục.

Nhưng mà sau đó Thạch Sinh lại từ chối.

Hắn cũng nhận được cơ hội tiến vào Tàng Bảo Các chọn lựa công pháp, Bảo Khí.

Thạch Sinh thành người xếp hạng đệ nhất.

"Lần tân sinh đại bỉ này cứ kết thúc như vậy."

Viện trưởng Nho Viện chỉ đành cười khổ tuyên bố: "Vòng thứ ba, Thạch Sinh thắng."

Hồng Anh lập tức nói: "Đi tham gia đi, dù sao tạm thời cũng không có chuyện gì, xong việc rồi nếu mà sư tôn hỏi tới liền nói là đại sư huynh đồng ý."

Diệp Thu Bạch thiếu chút nữa té xỉu.

"Tốt lắm sư muội à, ngươi bán ta bán đến nghiện rồi phải không!"

Hồng Anh vô tội nói: "Sao có thể chứ?"

Sau đó trong lòng nàng lại thầm nói thêm một câu.

Sư huynh còn không phải dùng để bán sao?

Nhìn thấy mọi người đồng ý, Tần Thiên Nam cũng cười cười, gật đầu nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ nói với tiểu tử thúi Lục Trường Sinh kia một tiếng."

"Các ngươi cứ chuẩn bị sẵn, bảy ngày sau chúng ta xuất phát đến Tàng Đạo thư viện Trung Vực."

"Thi đấu thư viện bốn vực lần này tổ chức ở nơi đó."

Ở Tổng Viện?

Diệp Thu Bạch không khỏi nghĩ tới Mộ Tử Tình.

Hình như nàng còn ở Trung Vực chờ chính mình?

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu Bạch không khỏi nở nụ cười ấm áp, nói: "Thôi, cõng nồi thay cũng quen rồi, lại cõng thêm một lần cũng không ảnh hưởng gì."...

Sau thi đấu tân sinh.

Thanh danh yêu nghiệt từ Thảo Đường cũng lan truyền khắp Tàng Đạo thư viện.

Mong muốn gia nhập Thảo Đường của mọi người cũng càng thêm mãnh liệt.

Thậm chí còn có đệ tử thiên kiêu trực tiếp tìm đến đường chủ, muốn xin chuyển sang Thảo Đường.

Chuyện này khiến các đường chủ đều cảm thấy bất đắc dĩ đến cực điểm.

Nhưng bọn họ cũng không có biện pháp nào.

Ai kêu tiểu tử Lục Trường Sinh kia tà môn như vậy đâu?

Trước khi Kiếm Triều Miện rời đi đã tìm Diệp Thu Bạch luận bàn thêm một trận.

Tuy rằng chấm dứt bằng sự thất bại nhưng Kiếm Triều Miện cũng thu hoạch được đôi chút.

Đồng dạng, Vân Cảnh cũng tìm tới Lục Trường Sinh.

Lục Trường Sinh tỏ vẻ ghét bỏ, rất không kiên nhẫn mà giải quyết vấn đề tu luyện của Vân Cảnh.

Sau đó hai người này cáo biệt Nam Vực, về Tàng Đạo thư viện Bắc Vực để chuẩn bị thi đấu thư viện bốn vực.

Lục Trường Sinh biết được tin tức này.

Khi mấy người ngồi bên bàn đá ăn cơm.

Đã vô cùng phẫn nộ trừng phạt Diệp Thu Bạch, bắt hắn quét dọn đỉnh núi sáu ngày.

A.

Đại hiệp cõng nồi.

Đại sư huynh bảo trọng...

Hồng Anh, Ninh Trần Tâm, Tiểu Hắc cùng với Thạch Sinh đều nhìn Diệp Thu Bạch, trong mắt tràn ngập sự tôn trọng.

Thế nào là một sư huynh được mọi người trầm trồ khen ngợi?

Chính là đây!

Có thể nói vị sư huynh này thật mẫu mực!

Diệp Thu Bạch uống một ngụm rượu do Lục Trường Sinh ủ ra, cảm khái cười nói: "Nghĩ tới lần trước tham gia thi đấu bốn vực, chớp mắt mà đã qua lâu như vậy."

Hồng Anh cũng uống một ngụm rượu, mặt hồng hồng, trông rất là phong tình.

Cười nói: "Khi đó thực lực của sư huynh không cường đại như bây giờ."

Diệp Thu Bạch cũng nhớ lại, cười gật đầu: "Khi đó, ít nhiều cũng nhờ sư muội cứu giúp."

"Ai? Đã xảy ra chuyện gì, nói nghe?"

"Khi đó nha..."

Năm tên đệ tử vừa nói cười vừa uống rượu.

Lục Trường Sinh nhìn vò rượu không ngừng trống không mà không khỏi chậc lưỡi đau lòng nói: "Ta nói này, các ngươi nói thì cứ nói, có thể đừng nói một câu liền uống một chén hay không?"

"Các ngươi tìm lấy cớ uống rượu đi?"

Tuy ủ rượu ủ không cần hao phí tinh thần nhưng rất mệt nha!

Tốn biết bao thời gian ngủ trưa!

Diệp Thu Bạch đám người nghe xong không khỏi cười to.

Trong lúc nhất thời.

Bàn ăn hoà thuận vui vẻ.

Lục Trường Sinh nhìn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm thấy ấm áp, lắc đầu bật cười.

Dù đám đồ đệ này có năng lực gây hoạ mạnh, tìm cho hắn không ít phiền toái.

Nhưng là... Lục Trường Sinh lại không thấy hối hận.

Ít nhất đám đệ tử này cho hắn cảm giác ấm áp ở thế giới xa lạ này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận