Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 768 - Ném nồi đến nghiện

. . . .

Thuốc xịt đuổi sói, sao lại dùng cái tên gọi này.

Hiệu quả không kém mấy so với hiệu quả khi dùng trên Lam Tinh.

Chẳng qua điểm hay ho hơn nằm ở tác dụng sau khi được Mộc Uyển Nhi thêm vào.

Chỉ là cái tác dụng này lại quá xấu hổ khiến cho Mộc Uyển Nhi không biết phải mở miệng thế nào.

Chỉ thấy Mộc Uyển Nhi đỏ mặt ngượng ngùng nói ra:

"Khi bị nhiễm thuốc xịt đuổi sói, trong thời gian một nén nhang người đó sẽ bị mù tạm thời và đau thắt bụng từng cơn như sắp lâm bồn, sau đó..."

Sau đó?

Đây đâu chỉ không đơn giản đâu!

Đan đạo của Lục Trường Sinh cũng là như thế, nghĩ cái gì thì luyện chế cái đó.

Thật là đáng sợ!

Hồng Anh thì không khỏi cười cười: "Đan đạo của Uyển muội, ngược lại là càng ngày càng giống sư tôn."

Nghe đến đây, Thạch Sinh và Ninh Trần Tâm lập tức rơi vào trầm mặc, nhìn qua thì họ có vẻ rất bình tĩnh, nhưng cả hai lại rất đồng bộ mà lui về phía sau hai bước.

Chỉ là đan dược mà Mộc Uyển Nhi luyện chế ra có vẻ còn đáng sợ hơn cả tác phẩm của Lục Trường Sinh.

Khi mà sắc mặt Thạch Sinh, Ninh Trần Tâm dần dần trở nên cổ quái, Mộc Uyển Nhi nói thầm:

Chưa bao giờ bị những đạo ý của đan đạo của ngoại giới kìm hãm hay là bị đan phương trói buộc.

Đáng sợ...

"Sau đó, sẽ tạo nên thương tổn trí mạng ở hạ bộ của nam nhân, cho dù cường giả Thiên Tiên trúng phải mà không được dùng giải dược của ta trong thời gian một nén nhang thì đời này đừng mơ tưởng có cách gì cứu chữa."

Mà đây chính là một tiểu ma nữ!

Lúc này, người chung quanh khi thấy nam tử trẻ tuổi lăn lộn trên mặt đất vừa che mắt vừa che hạ bộ mà không ngừng kêu thảm thì không khỏi hơi kinh hãi.

Trách không được vừa rồi nhị sư tỷ lại nói Uyển Nhi sư muội không đơn giản!

Cũng có người nhận ra danh tính của nam tử trẻ tuổi này.

Cho nên có thể nói mọi loại đan dược của Lục Trường Sinh đều là do chính hắn sáng tạo ra.

Nhưng ở một mức độ nào đó thì phải công nhận là rất có đất để dùng...

"Mặc kệ như thế nào, với mức độ yêu thích của tông chủ Hợp Hoan tông kia dành cho tên đệ tử này, chỉ sợ..."

"Không rõ lắm, chẳng qua mấy người này giống như vừa rồi còn đang hỏi đến cùng đã có chuyện gì xảy ra ở giới vực vĩ độ trung, còn hỏi Thánh Phù tông ở địa phương nào."

Tạ Hồng Nghĩa không ngừng lăn lộn trên mặt đất mà đau đớn quát to:

Tuy rằng Hợp Hoan tông chỉ là thế lực hạng hai, nhưng đối với người bình thường mà nói thì thế lực hạng hai cũng đã hết sức cường đại rồi.

Hắn có thể cảm nhận được, tiểu bảo bối của mình có vẻ đã không còn sức sống...

Là Tạ Hồng Nghĩa, đệ tử thân truyền của tông chủ Hợp Hoan tông!

"Ai bảo ngươi có ý đồ bất chính với ta?"

Mộc Uyển Nhi phủi tay tay, nghe hắn nói vậy nàng còn hừ một tiếng đầy kiêu ngạo:

Thân là đệ tử thân truyền của tông chủ Hợp Hoan tông thì sao hắn có thể chấp nhận chuyện như vậy

"Nữ nhân này có thân phận gì mà dám động thủ với đệ tử thân truyền của tông chủ Hợp Hoan tông ở nơi rộng rãi nhiều người như vậy?"

"Tiện nhân! Ngươi đến tột cùng đã làm cái gì với ta!"

Mất thị giác tạm thời và đau thắt bụng từng cơn thì cũng không nói đi, chẳng thể ảnh hưởng gì đến hắn mới đúng.

Nhưng thứ khiến hắn sợ hãi không thôi trong lòng chính là hạ thể của hắn có cảm giác như đang bị bóp nổ!

"Mấy chuyện này mà cũng không biết? Đây hoặc là đệ tử của đại năng ẩn thế, hoặc là tán tu có thiên phú bình thường, còn chưa thể tiếp xúc với loại tin tức này."

Nếu như mấy người này không có tí bối cảnh thế lực gì thì e rằng kết cục sẽ rất thảm...

Tông chủ Hợp Hoan tông nổi danh hết lòng bao che, nhưng đặc biệt là nàng chỉ bao che cho đệ tử thân truyền.

Những lời sau đó, mặc dù chưa được nói hết nhưng tất cả mọi người đều hiểu được câu nói sau đó rốt cuộc có nội dung gì.

Tạ Hồng Nghĩa cắn răng nói ra: "Ngươi có biết ta là ai không?"

Vừa nghe, Mộc Uyển Nhi liền dùng mũi chân đá Tạ Hồng Nghĩa, phì cười một tiếng mà đáp:

"Ta đã động thủ xong cả rồi thì còn quan tâm ngươi là ai làm gì?"

"Huống chi, những lời này của ngươi quá quê mùa rồi đó?"

"Dựa theo lời của sư tôn ta nói, không làm sẽ không chết, ngươi nếu như không có ý đồ động thủ với ta thì bổn tiểu thư ta cũng sẽ không động thủ với ngươi nha."

Nghe được lời đối phương nói, Tạ Hồng Nghĩa có thể cắn chặt răng, đợi khi cơn đau đẻ thoáng giảm nhẹ, hắn liền lập tức biến mất tại chỗ!

Chỉ để lại một câu:

"Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Mộc Uyển Nhi bĩu môi móc mỉa:

Nhưng bây giờ, vì Lục Trường Sinh yêu cầu nâng cao chất lượng cuộc sống nên bọn họ cũng trở nên kén chọn hơn về chất lượng cuộc sống!

Trong đầu đám người Hồng Anh đã từng chỉ có tu luyện và tăng lên thực lực.

Bây giờ lại không ăn uống gì nên có chút không quen.

Lý do chính là, dù cho bọn họ đã tích cốc, nhưng từ sau khi bái nhập Thảo đường, trở thành đệ tử của sư tôn thì đã lập thành thói quen một ngày ba bữa.

Dù sao, nếu muốn hỏi thì chỉ cần bỏ ra một cái giá lớn nào đó hoặc là lại tốn công tìm thêm vài người thì vẫn có thể hỏi ra.

Lý do chính cũng không phải là để hỏi thông tin.

Nếu như Diệp Thu Bạch ở đây thì có lẽ người kia sẽ chết trước khi kịp thốt ra bất kỳ chữ gì.

Ném nồi đến nghiện rồi phải không?

Lúc trước ít nhất là chỉ khi có mặt hắn thì mới dám quăng nồi sang cho hắn.

Hiện tại hắn còn không có ở đó, thậm chí là hắn còn không biết đã xảy ra chuyện gì mà đã đội một cái nồi vừa đen vừa lớn như vậy lên đầu hắn rồi!

Hắn biết phải tìm ai để nói lí lẽ đây?

"Được rồi, nếu hỏi không ra thì tìm một chỗ để nghỉ ngơi trước đi."

Hồng Anh đưa ra ý nghĩ của mình:

"Hẳn là các loại hình quán rượu khách điếm rất nhanh nhạy chuyện tin tức này, hẳn là có thể tìm được thông tin ta cần."

Ninh Trần Tâm, Thạch Sinh và Mộc Uyển Nhi đều đồng ý gật đầu.

"Không có việc gì, đến lúc đó cứ nói, lúc đại sư huynh gặp mặt chúng ta thì thấy có người muốn ra tay với Uyển muội, nên đại sư huynh tức giận mà thẳng tay một kiếm giết đối phương rồi."

Hồng Anh nhẹ giọng cười cười:

"Cũng không biết nếu sư tôn biết thì sẽ nghĩ như thế nào."

"Mới vừa tới mà đã gây phiền toái."

Thấy cảnh này, Ninh Trần Tâm cười khổ một tiếng rồi nói:

"Thật quê mùa, mấy lời đe doạ này đã lỗi thời rồi, hiểu không?"

Theo lời sư phụ nói, con người chỉ sống một đời.

Cho dù ngươi trường sinh, cho dù có thực lực đứng ở đỉnh cao, nhưng nếu cuộc sống của ngươi chỉ là mải mê tu luyện, một đời lang bạt, thì cuộc sống này sẽ nhàm chán đến mức nào?

Vì vậy chỉ cần là đệ tử Thảo đường thì chắc chắn sẽ được truyền lại thói quen tốt ăn ba bữa một ngày này.

Đám người đi tới một gian khách điếm có hoàn cảnh khá u tĩnh rồi đặt vài phòng.

Xong xuôi thì đến đại sảnh gọi mấy món ăn nổi danh của quán và mấy bầu rượu ngon, bắt đầu ăn cơm.

Sau đó vừa ăn vừa châm chọc món ăn này không ngon bằng đại sư huynh làm, canh đó không ngon bằng nhị sư tỷ nấu, những loại rượu này không có hương thuần của rượu trắng sư tôn ủ.

Khiến cho tiểu nhị đứng bên cạnh không khỏi đen mặt... ...

Bên Hợp Hoan tông.

Tạ Hồng Nghĩa đã trở lại tông môn.

Giờ phút này, cơn đau bụng đẻ đã biến mất, hai mắt cũng đã khôi phục bình thường, chỉ là hạ thể lại không được bình thường khiến cho Tạ Hồng Nghĩa cảm thấy cực kỳ kinh hoảng!

Trong một sân tràn ngập hơi thở màu hồng nhạt, có một cái giường lớn đặt ở ngay giữa sân.

Giữa chiếc giường, sau lớp màn mỏng, thấp thoáng một thân thể nóng bỏng!

"Có chuyện gì?"

Một giọng nói cực kỳ ngọt ngào truyền ra từ trong giường.

Tạ Hồng Nghĩa thêm mắm dặm muối nói một lần từ đầu đến cuối chuyện đã xảy ra.

Thân ảnh trong giường lập tức xuất hiện ở trước mắt Tạ Hồng Nghĩa với sắc mặt ngưng trọng.

Sau khi kiểm tra sự âm trầm đã biến thành phẫn nộ ngập trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận