Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1574: Ngươi nhân cơ hội chiếm tiện nghi

Không thể không nói, trong những ngày xảy ra chuyện như vậy, có thể nhìn ra được Hứa Dạ Minh là người có đầu óc thông minh sáng suốt và tính cách cẩn thận.

Nếu như chỉ là vì muốn thử sử dụng địa côn để triệu hoán ra Phượng Hoàng bên trong Sơn Hải Kinh mà nói, cho dù là thời gian hay địa điểm cũng đều lựa chọn quá nóng vội.

Thậm chí nếu như không có Lục Trường Sinh trợ giúp, chỉ sợ hắn đã lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.

Điều này hoàn toàn trái ngược với tính tình mà Hứa Dạ Minh thể hiện ra trước đó.

Cho nên Lục Trường Sinh mới suy đoán rằng có lẽ Hứa Dạ Minh còn có một mục đích khác.

Mà vì để hoàn thành được mục đích này, hắn chấp nhận nguy cơ bị phát hiện, thậm chí là mất đi tính mạng.

"Chắc là ngươi vẫn còn mục đích khác đúng không?"

Nghe Lục Trường Sinh hỏi, Hứa Dạ Minh cúi đầu xuống, có vẻ hơi trầm mặc.

Sư tôn bình thường sẽ nói chuyện với đồ đệ như thế này sao?

"Ta hiểu rồi sư mẫu." Hứa Dạ Minh gật đầu.

Hứa Dạ Minh: ???

"Ngươi đừng để ý đến hắn, sư tôn của ngươi chính là nghĩ gì nói nấy, không muốn nói thì không cần nói."

"Chẳng qua là ta cảm thấy có những việc không nên làm phiền tới sư tôn. Dù sao ta cũng chưa làm gì cả mà sư tôn đã tặng cho ta thần vật quý giá như vậy. Nếu như ta còn gây thêm phiền phức cho sư tôn nữa thì trong lòng sẽ cảm thấy rất áy náy."

Trên đầu nàng còn không ngừng bốc hơi nóng, giống như ấm nước đang sôi sùng sục.

Lục Trường Sinh nói: "Chúng ta đã là sư đồ, có những chuyện không cần giấu giếm."

Sư mẫu?!

Nghe được hai chữ phiền phức này, Lục Trường Sinh khoát tay nói: "Sẽ rất phiền phức sao? À vậy thôi, đừng nói gì hết, quên đi quên đi!"

Hứa Dạ Minh ngẩng đầu nhìn Lục Trường Sinh, ánh mắt lóe sáng nói:

Hoàng Thiên đứng sau lưng Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói:

"Ta! Lục Trường Sinh, một đời này trong sạch, có thể xưng là Liễu Hạ Huệ có nữ nhân ngồi trong lòng mà tâm không loạn, chưa hề trêu chọc qua bất kỳ một nữ nhân nào!"

Mặc dù nói sợ phiền phức là rất bình thường, nhưng mà sao phong cách này khác với hình tượng lúc trước quá?

Nhưng mà... Liễu Hạ Huệ là ai?

Phực một tiếng, vẻ mặt của Hoàng Thiên đỏ bừng, còn đỏ hơn so với Thần Hoàng Chi Hỏa...

Lục Trường Sinh nghe vậy thì hai mắt trừng lớn, nói: "Cái gì mà sư mẫu chứ, tiểu tử ngươi đừng có nói lung tung!"

Được rồi, mặc dù trong lòng hắn hiểu và đã nhìn thấy tất cả, nhưng tốt nhất vẫn không nên nói.

Suýt chút nữa là Lục Trường Sinh đã muốn trục xuất Hứa Dạ Minh khỏi sư môn.

Nụ cười trên mặt Hứa Dạ Minh dần dần thu liễm lại.

Ánh mắt Hứa Dạ Minh đảo qua đảo lại hai người, cười gật đầu và nói: "A- Ta đã hiểu."

Lục Trường Sinh và Hoàng Thiên nghe xong đều kinh ngạc.

Hoàng Thiên không thắc mắc rốt cuộc thì Liễu Hạ Huệ là ai, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi.

Hứa Dạ Minh tiếp tục nói: "Phụ thân ta là nhân tộc, nhưng mẫu thân lại là thú tộc. Năm đó phụ thân đến Ma Thú đại lục để rèn luyện, rồi sau quen biết với mẫu thân, hai người thuận lý thành chương mà đến với nhau."

Lại là kịch bản thường gặp, câu chuyện gia tộc bị hủy diệt, sau đó tộc nhân bị đuổi giết, phụ mẫu của nhân vật chính vì cứu hắn mà trọng thương sao?

Chuyện gì nữa đây?

"Ngươi lại nghĩ lung tung gì đó?! Đừng có suy nghĩ!"

Gương mặt hắn dần trở nên đầy lo nghĩ, bất lực, trong mắt còn lộ ra sự bi thương.

"Bởi vì hôm đó đúng là lúc tia Phượng hồn trong Phượng Minh sơn kia lộ ra khí tức nồng đậm nhất. Cho nên ta mới chọn ngày đó để thử triệu hoán Phượng Hoàng."

Hứa Dạ Minh cười khổ nói: "Chỉ khi triệu hoán được Phượng Hoàng, có được huyết mạch Phượng Hoàng thuần khiết thì mới có thể giải phóng Phượng Hoàng Chi Hỏa, cứu được tính mạng của phụ mẫu ta."

Hứa Dạ Minh vẫn nhịn cười khẽ gật đầu.

Lục Trường Sinh che miệng ho khan một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc lên, nói: "Được rồi, nói đi, rốt cuộc là vì sao ngươi làm vậy."

"Khụ khụ."

Miễn cho sư tôn thẹn quá hóa giận.

Lục Trường Sinh khoát tay áo bất đắc dĩ nói:

"Sau đó phụ thân ngươi biết được gia tộc của mẫu thân ngươi rất mạnh, rất khổng lồ.

Gia tộc mẫu thân ngươi không cho phép hai tộc Nhân - Thú thông hôn.

Phụ mẫu ngươi chống đối gia tộc, quyết không phải đối phương thì không gả, bỏ trốn cùng nhau, lưu lạc thiên nhai. Sau đó gia tộc lại tìm được, chiến đấu quyết liệt rồi phụ mẫu ngươi bị thương nặng phải bỏ chạy đúng không."

Vẻ mặt Hứa Dạ Minh kinh hãi nói: "Làm sao sư tôn biết được?!"

"Hơn nữa còn không khác gì với chuyện ta định nói?!"

Đột nhiên, Hứa Dạ Minh đứng dậy nhìn chằm chằm vào Lục Trường Sinh, cảnh giác hỏi:

"Chẳng lẽ sư tôn là người của gia tộc kia?!"

Lục Trường Sinh nhếch môi.

Hoàng Thiên trợn trắng mắt.

Đồng thời huyết mạch cũng vô cùng thuần khiết, đương nhiên phóng thích ra Thần Hoàng Chi Hỏa càng mạnh hơn so với Niết Bàn Chi Hỏa.

Đúng vậy, Hoàng Thiên tiền bối chính là Thần Hoàng có huyết mạch đẳng cấp cao nhất trong Phượng Hoàng tộc!

Hai mắt Hứa Dạ Minh bừng sáng nhìn Hoàng Thiên.

"Vậy đi xem một chút đi, vừa lúc Hoàng Thiên đang ở đây." Lục Trường Sinh duỗi lưng nói.

Hứa Dạ Minh cười khổ: "Chỉ có thể nói mong chờ vào một tia hy vọng thôi."

"Đã dùng nhiều loại đan dược, mời đủ loại luyện đan sư đến trị liệu cho phụ mẫu, nhưng đáng tiếc đều vô dụng. Những luyện đan sư kia đều nói kinh mạch của bọn họ đã khô rút, đan điền vỡ vụn. Nếu như cảnh giới ban đầu thấp một chút thì còn có hy vọng khôi phục. Nhưng mà cảnh giới càng cao thì càng khó chữa trị."

Chuyện này cũng dễ hiểu.

Đan điền có thể so sánh như nền móng cơ bản, cảnh giới tu luyện càng cao thì nền móng cũng sẽ càng được nâng cấp để càng thêm vững chắc.

Khi nền móng này đã đạt đến một trình độ nhất định mà bị hủy hoại thì muốn chữa trị sẽ càng thêm khó khăn.

Hứa Dạ Minh tiếp tục kể: "Sau đó... Nghe nói Niết Bàn Chi Hỏa có hiệu quả tái tạo, nên ta nghĩ có thể mượn Niết Bàn Chi Hỏa để kéo dài tính mạng cho phụ mẫu."

"Nên ngươi muốn nhân ngày Phượng hồn tỏa ra khí tức nồng đậm nhất để triệu hoán Phượng Hoàng đúng không?"

Hứa Dạ Minh gật đầu.

Cái này rất hợp lý.

Lục Trường Sinh đứng lên nói: "Ngươi chắc chắn Niết Bàn Chi Hỏa có thể giải quyết vấn đề của phụ mẫu ngươi sao?"

Hứa Dạ Minh thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống tiếp tục nói: "Bây giờ thương thế của phụ mẫu ta rất nghiêm trọng, sinh cơ và tu vi đã trôi qua đến cực hạn, thời gian rất cấp bách rồi, không còn bao lâu nữa."

Cũng đúng.

"Nếu ta là người của gia tộc mà ngươi kể thì đã sớm xuống tay sưu hồn với ngươi sau đó đi tìm phụ mẫu ngươi rồi, còn cần mất thời gian như thế làm gì?"

"Được rồi được rồi, đừng nhạy cảm như vậy." Lục Trường Sinh vẫy tay ra hiệu cho Hứa Dạ Minh ngồi xuống.

Hơn nữa còn dựa trên kịch bản này mà vẽ thêm bảy bảy bốn mươi chín kịch bản khác cẩu huyết không kém nữa ngươi có tin không?

Kịch bản này mà đặt ở kiếp trước đi, đảm bảo hỏi cả trăm người thì trăm người đều suy ra được tình tiết trong đó.

Lúc không có chuyện gì thì không thèm để ý, có chuyện mới nhớ đến ta đúng không?

Dựa theo lời mà Lục Trường Sinh nói trước kia.

Gọi là gì nhỉ... Tra nam?

Ừ, không sai, từ này dùng để miêu tả Lục Trường Sinh là chính xác nhất.

"Kia... Bây giờ đi luôn sao?" Hứa Dạ Minh hỏi.

Lục Trường Sinh gật đầu nói: "Không thì khi nào? Có bệnh thì phải chữa trị kịp thời, hơn nữa mạng người quan trọng. Chuyện này không thể kéo dài được."

Nói xong, hắn khoát tay lên vai Hứa Dạ Minh, một tay khác choàng qua lưng Hoàng Thiên.

"Mở cho ta một thông đạo... À không, chỉ đường cho ta."

Lập tức, sau khi Hứa Dạ Minh chỉ ra phương hướng và vị trí cụ thể, Lục Trường Sinh liền xé rách không gian rồi bước vào trong đó.

Nhưng mà trong giây phút bước vào trong không gian, Hoàng Thiên kéo bàn tay đặt trên lưng nàng xuống, sau đó lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà luồn bàn tay nàng vào trong bàn tay của Lục Trường Sinh, nắm chặt.

Lục Trường Sinh sửng sốt nói: "Ngươi nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta đúng không!"

Hoàng Thiên cong môi, nở một nụ cười giảo hoạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận