Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1545: Quy tắc cờ tướng, Sở hà Hán giới

(*) Sở hà Hán giới là thuật ngữ lịch quân sự, chỉ ranh giới giữa hai nước Sở và Hán trong thời Chiến Quốc Trung Quốc. Ranh giới này được xác định bởi sông Hoàng Hà và dãy núi Mang Sơn, tượng trưng cho sự phân chia giữa 2 nền văn minh Sở và Hán.

Khi tượng thần khôi lỗi bước vào trung tâm kích nổ của phù triện.

Mục Phù Sinh không chút do dự mà vung tay lên, cho nổ vòng phù triện thứ nhất!

Ngay lập tức, những nhánh cây, chạc cây, lá cây, thân cây và trong những khe đá trên mặt đất đều bắt đầu có lôi quang kịch liệt lóe sáng!

Một luồng sức mạnh tràn ngập tính hủy diệt lan tỏa khắp khu vực này.

Nhưng cũng không biết đến tột cùng là màn sương mù dày đặc này được cấu tạo từ thứ gì, vậy mà lại có thể che chắn được luồng khí tức chiến đấu mang tính hủy diệt như vậy, ít nhất trong phạm vi mười dặm thì không cách nào khuếch tán ra bên ngoài.

Chuyện này đối với Mục Phù Sinh mà nói lại là một chuyện tốt, hắn không cần phải tốn công bố trí trận pháp ngăn cách trước khi chiến đấu.

Trong lúc nhất thời, lôi quang chói mắt hoàn toàn bao phủ lấy tượng thần khôi lỗi.

Trong ánh mắt khó hiểu của Cửu Bạch Lộ, Mục Phù Sinh ném ra một khôi lỗi khác do Mặc Ngọc chế tạo, cho nó đi lên phía trước thăm dò tình hình.

Mục Phù Sinh không những không ngại ngùng mà còn nói rất có lý: "Lỡ như là bẫy thì sao? Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."

Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ liếc mắt nhìn nhau.

Cửu Bạch Lộ ở bên cạnh dùng ánh mắt thật sự không biết nói gì nữa để nhìn Mục Phù Sinh.

Không phải là biến mất.

"Nhưng mà ngươi làm thật thái quá."

Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ chịu đựng cảm giác đôi mắt đau nhức khi bị lôi quang chiếu vào, nhìn chằm chằm vào bên trong màn lôi quang.

Đúng vậy.

Mà tượng thần khôi lỗi đã thu nhỏ lại, nằm trên mặt đất giống như một quân cờ.

Cho đến khi lôi quang tan biến, bóng dáng của tượng thần khôi lỗi cũng biến mất không thấy đâu.

Cho đến khi khôi lỗi cầm lấy quân cờ trên đất lên, quan sát trái phải một lúc, xác nhận chắc chắn không có vấn đề gì thì Mục Phù Sinh mới chậm rãi đến gần.

Mục Phù Sinh cầm lấy quân cờ từ tay khôi lỗi, dáng vẻ của quân cờ giống hệt với tượng thần khôi lỗi kia.

Mặc dù Cửu Bạch Lộ muốn đi lên để thăm dò ra sao, nhưng sau đó đã bị Mục Phù Sinh ngăn lại.

Chỉ có điều phía dưới có một cái bệ nhỏ.

Hắn nói đúng.

Mục Phù Sinh phản bác: "Cái này gọi là cẩn thận."

Bất cứ một thế lực nào của Phàm Nhân giới cũng không có.

Cửu Bạch Lộ kỳ quái nhìn Mục Phù Sinh, nói: "Những thế lực cao tầng của Hỗn Độn giới đều từng nghe qua hoặc chơi qua. Hoàng thất Phàm Nhân giới các ngươi không có sao?"

Lúc trước bọn họ cũng đã từng hỏi sư tôn, cách chơi cờ tướng này là từ đâu ra, khi đó sư tôn đã nói cách chơi không tồn tại trên thế giới này.

Cửu Bạch Lộ nhìn quân cờ và nói: "Là cờ tướng, đây là một quân tốt."

Điều này... Làm sao có thể?

"Sao lại trông quen như vậy?" Mục Phù Sinh nghi ngờ vò đầu.

Vừa dứt lời, hình như màn sương mù dày đặc xung quanh đã nhạt đi một chút.

"Nhưng mà... Manh mối ở đâu?"

Không được, phải nói lại tin tức này cho sư tôn biết. Có lẽ nhìn thì tưởng không có tác dụng gì quá lớn, nhưng mà trực giác của Mục Phù Sinh mách bảo hắn rằng manh mối này chắc chắn cực kỳ quan trọng đối với sư tôn.

Mục Phù Sinh giật mình hỏi: "Ai dạy cho các ngươi biết về cờ tướng này?"

Làm sao có thể tồn tại ở những nơi khác?

Sau đó Mục Phù Sinh lại xác nhận cách chơi cờ tướng với Cửu Bạch Lộ.

Tuy rằng cách chơi có hơi khác một chút, nhưng chung quy lại cũng là ăn hết quân của đối phương thì coi như thắng.

Mục Phù Sinh kinh ngạc, lắc đầu.

Nhưng mà theo đạo lý mà nói, thứ này chỉ nên tồn tại ở Trường Sinh giới.

Mặc dù vẫn luôn chơi không lại sư tôn.

Hắn chỉ từng gặp qua cờ tướng này ở chỗ sư tôn, đồng thời cũng là sư tôn dạy cho bọn hắn cách chơi.

Đột nhiên, Cửu Bạch Lộ chỉ tay về bên tráu, nói: "Ngươi nhìn bên kia kìa."

Mục Phù Sinh nhìn theo hướng Cửu Bạch Lộ chỉ, sương mù trên con đường mòn này đặc biệt mỏng hơn những nơi khác rất nhiều, so sánh với màn sương dày đặc ở chỗ khác, giống như là cố ý muốn dẫn dắt hai người Mục Phù Sinh đi theo con đường mòn này.

Hiện giờ cũng chỉ có mỗi manh mối này, cho dù là cạm bẫy hay là lối ra thì họ cũng chỉ có một lựa chọn đó là đi theo con đường mòn.

Mục Phù Sinh nhìn thấy con đường này thì khẽ nhíu mày.

Nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn cho lắm?

Mục Phù Sinh nói: "Đi chỗ khác trước đi, có lẽ còn manh mối nào khác thì sao."

Lúc này đây, Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh đều có suy nghĩ giống nhau.

Tự dưng lại hiện ra một con đường như thế này, tỷ lệ giữa cạm bẫy và kỳ ngộ có thể nói là bên bảy bên ba.

Thế nhưng vào lúc hai người đang định đi về hướng khác thì lại phát hiện ra rằng không thể bước tiếp được.

Cửu Bạch Lộ dường như đã khám phá ra mọi thứ, nói: "Mà nếu chúng ta đã có được quân tốt, vậy cũng có nghĩa rằng những người khác cũng có thể có được những quân cờ khác."

"Nói như vậy, hiện giờ chúng ta đã vượt qua Sở hà Hán giới, cũng tức là đã tiến vào lãnh thổ của đối phương, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng gặp phải kẻ địch."

Điều này cũng phù hợp với thiết lập của quân tốt.

Giống như có một sức mạnh thần bí nào đó đang trấn áp hai người bọn họ, hạn chế tốc độ di chuyển của hai người.

Quả thật đã có thể tự do hành động, nhưng hình như tốc độ di chuyển bị chậm lại.

Hai người đã thử đi về một hướng khác.

Không lâu sau.

Hai người thấy được một con sông vắt ngang qua giữa.

Cửu Bạch Lộ và Mục Phù Sinh đều đồng thanh nói: "Sở hà Hán giới?"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, càng thêm chắc chắn hơn về suy đoán trong lòng mình.

"Xem ra manh mối trong khu rừng dày đặc sương mù này có liên quan đến cờ tướng." Cửu Bạch Lộ khẳng định.

Sở hà Hán giới, tượng thần khôi lỗi hóa thành quân tốt, sau khi bọn họ lấy được quân cờ thì không thể đi qua trái hay phải, chỉ có thể tiến lên phía trước theo con đường được định sẵn.

Nếu suy đoán của họ là đúng thì chỉ cần vượt qua con sông này, bọn họ sẽ có thể tự do hoạt động.

Mục Phù Sinh gật đầu: "Có lẽ phải chém chết tướng của đối phương thì mới có thể ra khỏi đây được."

Sau đó, sau khi hai người vượt qua con sông.

Nhưng Mục Phù Sinh vẫn cẩn thận không thiếu một phân.

Vậy có nghĩ là bọn họ chỉ có thể đi trên con đường mòn này, không thể đi qua bên trái hay bên phải, chỉ đi được trên mỗi con đường này thôi.

Lúc này thì lại không hề có bất kỳ trở ngại nào, họ cứ thế mà tiến lên.

Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ nhìn nhau, đều thấy được sự ngưng trọng trong đôi mắt đối phương, cùng bước một bước về phía con đường mòn vừa xuất hiện.

Chẳng lẽ...

Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ đều cả kinh, dù cho có vận chuyển tiên khí trong cơ thể như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể cử động qua hướng khác.

"Mỗi quân cờ đều có một hạn chế riêng."

Mục Phù Sinh gật đầu nói: "Vậy tốt nhất là chúng ta nên tìm người có quân cờ ở cùng phe."

Nhưng cuộc sống mà, sẽ có rất nhiều lúc không được như ý muốn.

Cho dù đã lên kế hoạch rõ ràng cho mọi chuyện, nhưng đôi khi thực tế lại trái ngược với mong muốn của bản thân.

Bọn họ còn chưa đi xa thì đã có một nam tử đi tới trước mặt họ.

Chỉ thấy trong tay nam tử đó cũng cầm một quân cờ.

Nhưng quân cờ đó màu đỏ, cũng là quân tốt.

Điều đó có nghĩa rằng hai người Mục Phù Sinh và Cửu Bạch Lộ, cùng với nam tử đó thuộc về hai phe đối lập nhau. Đồng thời đối phương còn chưa vượt qua Sở hà Hán giới cho nên chỉ có thể đi về phía trước mà không thể lùi về sau.

Hơn nữa bọn họ cũng quen biết người này.

Lúc trước đã từng gặp ở Thương Huyền học viện.

Trước mặt Cửu Bạch Lộ, hắn ta đã nói Mục Phù Sinh không xứng với nàng.

Xếp hạng thứ mười lăm trên Thương Huyền bảng - Sở Tường!

Mà Sở Tường cũng đã đạt tới cảnh giới nửa bước Thần Minh cảnh.

Sở Tường nhìn hai người, sau đó thản nhiên cười nói: "Xem ra ta và ngươi chắc chắn sẽ có một trận chiến. Vừa đúng lúc để cho hoàng nữ điện hạ nhìn xem, rốt cuộc ngươi có xứng với nàng hay không!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận