Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 597 - Gieo gió gặt bão

. . . . . . .

Các vị trưởng lão Tử Cực tông đều sắc mặt ngưng trọng mà nhìn Lục Trường Sinh.

Dù sao người này chỉ bằng vào linh khí, không có mượn bất kỳ pháp bảo nào mà đã có thể khiến cho giọng nói của hắn truyền khắp Tử Cực vực!

Tử Cực vực lớn như thế nào?

Có thể nói, nơi này còn lớn hơn gấp mấy lần so với diện tích của giới vực man hoang!

Muốn chỉ bằng vào linh khí để có thể làm đến mức này thì cần cảnh giới gì mới có thể thành công?

Đại trưởng lão Tử Cực tông là ngươi có tu vi cao nhất ở đây, nhưng chính hắn cũng phải thừa nhận là không cách nào làm được đến tình trạng này...

Chỉ thấy Đại trưởng lão Tử Cực tông tiến lên một bước, hắn dùng sắc mặt ngưng trọng mà cúi đầu chắp tay: "Tiền bối, chúng ta không biết Mộc cô nương là đệ tử của ngài, mong tiền bối thứ lỗi."

"Đương nhiên, Tử Cực tông chúng ta cũng sẽ trả thù lao hậu hĩnh cho ngươi để báo đáp ân cứu viện của ngươi đối với tông chủ chúng ta."

Hoặc là nói, là vì muốn tỏ ý thành khẩu để được Lục Trường Sinh tha thứ!

Mọi người thấy vậy thì lập tức không dám đợi Mộc Uyển Nhi mở miệng.

Còn phần thưởng được nhắc tới lần này thì chính là vì Tử Cực tông muốn lấy lòng Mộc Uyển Nhi.

Bằng không chỉ sợ sẽ mang đến tai họa diệt vong cho Tử Cực tông!

Mộc Uyển Nhi nhìn bọn họ.

Thực lực của nam tử áo bào trắng trước mắt này tuyệt đối vượt xa hắn!

Sau khi Đại trưởng lão Tử Cực tông nói xong những lời này, hắn lại lập tức trừng mắt nhìn Tử Dật một cái.

Lục Trường Sinh không nói gì, hắn chỉ quay đầu nhìn về phía Mộc Uyển Nhi.

Cho nên bọn họ tuyệt đối không thể tiếp tục trêu chọc!

Ban đầu Tử Cực tông vốn không có ý định trả thù lao.

Loại người như bọn họ có thể làm ra chuyện gì sau khi Mộc Uyển Nhi rời khỏi nơi đây?

Đại trưởng lão nhanh chóng giành nói trước, hắn mở lời xin lỗi Mộc Uyển Nhi: "Mộc cô nương, xin lỗi, nếu chúng ta có mạo phạm thì xin ngươi tha thứ."

Nàng không biết.

Tử Dật cũng kịp phản ứng lại, hắn cũng quay người đứng đối mặt với Mộc Uyển Nhi mà nói lời xin lỗi: "Mộc cô nương, là ta làm sai, xin ngươi tha thứ!"

Khuôn mặt nàng không mang tí biểu cảm gì.

Cho nên Mộc Uyển Nhi không cần nghĩ gì tiếp, thậm chí còn không thèm nhìn mọi người trong Tử Cực tông vài lần, nàng chỉ trực tiếp cười nói với Lục Trường Sinh: "Sư tôn, phiền ngài."

Những năm gần đây, nàng đã đi khắp các đại giới vực, tâm trí cũng đã trưởng thành từ lâu.

Cho dù thực lực quyền thế của những người này cũng không bằng hắn!

Hay có thể buông bỏ cừu oán như cách bọn họ buông lời xin lỗi?

Vạn nhất trong tông môn này xuất hiện một thiên tài siêu cấp thì sao?

Họ có thể di chuyển oán hận đến trên người Dược lão hay không?

Cho nên, Lục Trường Sinh tự nhiên là rất hài lòng đối với quyết định của Mộc Uyển Nhi.

Vậy chẳng phải sẽ gây thêm phiền toái cho mình sao?

Lỡ xuất hiện một Tiêu đại gia vừa sinh ra đã có một sư phụ biết nhẫn nhịn, hô ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây ngang trời xuất thế thì sao?

Đương nhiên, Mộc Uyển Nhi đã không còn là thiếu nữ năm đó.

Nhưng một khi có thù hận.

Một khi liên quan đến nhân quả.

Một khi ắt sẽ để lại mầm mống, Lục Trường Sinh sẽ ra tay dứt khoát, tuyệt đối không lưu lại một chút hậu hoạn gì!

Cũng thấy được không ít chuyện xấu xí.

Dù sao Lục Trường Sinh không phải người sẽ chủ động trêu chọc những người khác.

Đối với biểu hiện của Mộc Uyển Nhi, Lục Trường Sinh ngược lại rất hài lòng.

Lục Trường Sinh cười cười: "Ngươi vẫn nên gọi ta là đại thúc đi, đột nhiên đổi giọng thật đúng là có chút không quen."

Mà nghe được cuộc đối thoại giữa Lục Trường Sinh và Mộc Uyển Nhi.

Sắc mặt Đại trưởng lão Tử Cực tông đại biến!

Hắn lập tức hô to: "Khởi động Tử Cực đại trận! Thông báo cho toàn tông, nghênh địch!"

"Còn nữa, lập tức đi tìm Thái Thượng trưởng lão!"

Còn không đợi hắn nói xong, các trưởng lão phía sau cũng đã nhao nhao xuất ra một lệnh bài màu tím mà áp nó lên đầu.

Ngay lập tức!

Cột sáng màu tím phóng lên bầu trời!

Trên bầu trời Tử Cực tông, một cây quạt lông màu tím đứng chắn ngang bầu trời!

Từng cỗ hơi thở hủy diệt đủ để diệt sát cường giả Đế cảnh va chạm vào phiến thiên địa này!

Nhất thời, kiếm ý hoành không, quét qua tám hướng!

Không kịp cho bọn họ suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Lục Trường Sinh bay lên không trung mà mở hai tay ra.

Phía sau Mộc cô nương này lại tồn tại một cường giả bận này?

Tử Dật cũng không thể tin được.

"Làm sao có thể?!"

Đại trưởng lão Tử Cực tông nhìn một màn này với thần sắc kinh hãi.

"Tử Cực tông cho dù hủy diệt, cũng sẽ làm cho ngươi phải trả giá thật lớn!"

Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn về phía cây quạt lông màu tím kia rồi sờ sờ cằm nói: "Trận pháp này thật đúng là sơ hở trăm phần trăm... Coi như là khi so với Cửu U Hoàng Tuyền đại trận chưa được cải tiến qua thì thứ này cũng là không bằng một phần vạn..."

Vừa nói Lục Trường Sinh cũng vừa đưa tay ra điểm một chỉ, kiếm chỉ hướng về phía cây quạt lông màu tím treo trên trời!

Ngay lập tức!

Một thanh cự kiếm ẩn chứa pháp tắc kiếm đạo mang theo thế phá không mà xuyên qua không gian đến nơi này!

Nơi nào thanh kiếm này đi qua, không gian nơi đó bị vỡ vụn!

Dưới ánh mắt kinh hãi của thành viên khắp Tử Cực tông, thanh kiếm kia trực tiếp xuyên thủng cây quạt lông màu tím!

Trong nháy mắt, Tử Cực đại trận trực tiếp tiêu tán trong phiến thiên địa này...

Lệnh bài màu tím trong tay các trưởng lão chỉ kịp phát ra một hồi "rầm rầm" thì đã tiêu tán cùng với âm thanh nứt vỡ!

Cùng lúc đó, Đại trưởng lão Tử Cực tông cũng nhìn về phía Lục Trường Sinh mà dùng sắc mặt ngưng trọng nói ra: "Tiền bối, tuy rằng thực lực của ngươi sâu không lường được, nhưng nếu như muốn làm kẻ địch của Tử Cực tông chúng ta."

Nếu khởi động là sẽ tiêu hao hơn phân nửa nội tình của Tử Cực tông!

Phải biết rằng, không đến giờ phút sinh tử tồn vong thì đại trận hộ tông sẽ không dễ dàng được khởi động!

Đến mức phải vận dụng cả đại trận hộ tông?

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy.

Các đệ tử Tử Cực tông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc mặt đều kinh hãi!

Kiếm ý không ngừng gào thét mà bao trọn lấy toàn bộ Tử Cực tông!

Đại trưởng lão Tử Cực tông thấy thế, mắt cũng đã muốn nứt ra!

"Tiền bối còn xin hạ thủ lưu tình!"

Vừa dứt lời.

Trên dưới Tử Cực tông, tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía!

Trong toàn bộ Tử Cực vực, các thế lực lớn tự nhiên cũng cảm nhận được cỗ hơi thở kiếm đạo hủy thiên diệt địa này.

Tất cả đều dùng sắc mặt ngưng trọng mà nhìn qua phương hướng của Tử Cực tông.

"Tử Cực tông này đến tột cùng là đắc tội tồn tại ở phương nào?"

"Đại năng như vậy chỉ sợ không phải là người của Tử Cực vực chúng ta..."

"Ai, xem ra số mệnh Tử Cực tông đã hết."

Mà ở phía bên kia, giữa một ngọn núi có một vị lão giả cõng giỏ thuốc, hắn đứng cách không nhìn một màn này, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành.

"Ồ? Phiến địa giới này lại có cường giả bực này?"

"Xem ra, cũng đã đến lúc lão đồng rời khỏi nơi này..."

Dứt lời.

Thân hình lão giả liền biến mất ở giữa dãy sơn mạch đó.

Dường như hắn chưa bao giờ xuất hiện nơi đây.

Chỉ có giỏ thuốc còn đang lăn trên mặt đất, đại biểu cho việc từng có người xuất hiện trên núi này... ...

Chỉ mất hết thời gian năm hơi thở.

Trên dưới Tử Cực tông, tất cả đệ tử đều ngã xuống!

Bị hơi thở kiếm đạo hủy thiên diệt địa kia chém giết!

Đại trưởng lão Tử Cực tông nhìn một màn này, sắc mặt hắn đã tái nhợt.

Đây rốt cuộc là có thực lực như thế nào mới làm được?

"Ngươi... Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lục Trường Sinh cũng không có trả lời, chỉ điểm ngón tay ra.

Một cái lỗ máu lập tức xuất hiện trên trán Đại trưởng lão Tử Cực tông.

Cùng lúc đó, các trưởng lão còn lại cùng với Tử Dật cũng gặp tình cảnh như thế.

Mà cách đó không xa, có một cỗ hơi thở còn mạnh hơn rất nhiều so với Đại trưởng lão Tử Cực tông đang che dấu thân hình, có người muốn rời đi!

Lục Trường Sinh hơi nhướng mày.

Hắn tiện tay nhặt lên một viên đá nhỏ mà bắn ra thăm dò!

Ngay lập tức!

Cách đó không xa, hơi thở đang ẩn thân kia cũng cứ như vậy mà ngã xuống!

Người kia chính là Thái Thượng trưởng lão của Tử Cực tông.

Sau khi tất cả những điều này đã được thực hiện, Lục Trường Sinh mang theo Mộc Uyển Nhi rời khỏi giới vực này.

Đương nhiên, khi rời khỏi giới vực này hắn còn không quên đè một tay xuống.

Đè cho toàn bộ Tử Cực tông trực tiếp nát thành bột mịn!

Để đảm bảo rằng không còn sót lại một ai...
Bạn cần đăng nhập để bình luận