Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 344 - Khảo nghiệm

Tinh Vẫn sơn mạch kéo dài ngàn dặm.

Chủ phong chính là Tinh Vẫn sơn, mỗi sườn núi mà đã nằm khuất trong mây.

Có thể thấy được ngọn núi này cao đến thế nào.

Khi năm người tiến đến chân Tinh Vẫn sơn.

Lâm Giới ngừng lại nói: "Ở chỗ này chờ một chút đi."

Thạch Sinh thấy khó hiểu nói: "Quý tông môn không phải ở trên đỉnh Tinh Vẫn sơn sao?"

Lâm Giới mỉm cười trả lời:

"Cả ngọ núi này đều thuộc về Tinh Vẫn Kiếm Tông, có người ngoại lai tới bái phỏng Tinh Vẫn Kiếm Tông đều phải ở chân núi chờ."

Chờ khoảng chừng một nén nhang thì có một nam tử trung niên mang theo một thanh niên cùng một nữ tử thanh lãnh đi xuống chân núi.

Diệp Thu Bạch cũng không nhìn ra cảnh giới của hắn.

Thấy ba người Diệp Thu Bạch cũng không để ý.

Lưng đeo kiếm dài.

Hoặc là có thành kiến đối với bọn họ.

Lâm Giới nhìn về phía nam tử trung niên, chắp tay nói: "Trương phong chủ."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

E là cường giả Đế cảnh hậu kỳ hoặc là phía trên Đế cảnh!

Nhưng mà Tinh Vẫn Kiếm Tông đã trải qua chuyện như vậy mà tự phong sơn, luôn luôn đa nghi thì làm thế này là rất bình thường, dễ hiểu.

Nếu là tông môn khác thì có lẽ Diệp Thu Bạch sẽ cho rằng, đạo đãi khách của tông môn có chút vấn đề.

Nam tử trung niên có gương mặt kiên nghị, chỗ khóe mắt có một vết kiếm.

Chủ phong là Phá Vân phong, ngọn núi tông chủ cự ngụ.

Lâm Giới âm thầm tán thành.

Ba phong còn lại phân biệt là Tử Hà phong, Cực Ý phong cùng với Khiếu Kiếm phong!

Tuy rằng Tinh Vẫn Kiếm Tông đã xuống cấp nhưng xem ra nội tình vẫn thâm hậu như cũ.

Tinh Vẫn Kiếm Tông có bốn phong.

Lâm Giới trả lời nói: "Có chút cảm ngộ."

Phải biết rằng, ngày thường Trương Vân Tông chính là không nói cười, cực kỳ nghiêm túc.

"Đa tạ phong chủ."

Nhìn thấy Lâm Giới, Trương Vân Tông nghiêm túc gật gật đầu, khóe miệng treo nụ cười nhưng mà trong cực kỳ miễn cưỡng.

Chuyện giao lưu đều do Diệp Thu Bạch ra ngựa.

Trương Vân Tông chính là phong chủ của Khiếu Kiếm phong.

"Cũng không phải."

Hắn lắc đầu nói:

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch tiến lên trước một bước, chắp tay nói với Trương Vân Tông, cũng không có nhận đồng với lời Lâm Giới.

Nhưng mọi người lại biết Trương Vân Tông nở nụ cười này là nụ cười thật sự.

Trương Vân Tông lại gật đầu, sau đó nhìn về phía ba người Diệp Thu Bạch.

"Nghe nói các ngươi lấy được thiên thạch thiên ngoại, vì thế muốn đến Tinh Vẫn Kiếm Tông để hành hương Kiếm Hoàng?"

Tiểu Hắc cùng Thạch Sinh không phải người biết nói chuyện.

"Đã trở lại, thu hoạch như thế nào?"

Như vậy mới có thể hấp thu cho bản thân dùng.

Cảm ngộ cần có thực chiến tới nghiệm chứng.

Trương Vân Tông gật đầu: "Có điều hiểu được là được, đợi lát nữa nhưng tới Khiếu Kiếm phong, ta giúp ngươi nghiệm chứng một phen."

Lâm Giới hơi ngạc nhiên.

Tuy rằng hắn biết lời Diệp Thu Bạch nói hành hương cũng không phải mục đích chính nhưng hắn không nghĩ tới Diệp Thu Bạch sẽ chủ động nói ra.

Ngay cả một nam một nữ phía sau Trương Vân Tông cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó địch ý càng thêm sâu nặng!

Tinh Vẫn Kiếm Hoàng chính là tín ngưỡng trong lòng bọn họ!

Diệp Thu Bạch nói lời này không phải là có chút khinh thường tín ngưỡng trong lòng bọn họ sao?

Chẳng qua bọn họ cũng không có rút kiếm.

Rốt cuộc tôn kính hay không tôn kính Tinh Vẫn Kiếm Hoàng chính là lựa chọn của người khác, bọn họ không có lý do để can thiệp.

Ánh mắt Trương Vân Tông hơi lạnh đi, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, khẽ nhíu mày, từng sợi hơi thở hiển lộ ra, áp lên trên người Diệp Thu Bạch.

"Nói như vậy, ngươi đang nói dối?"

Một nam một nữ phía sau Trương Vân Tông đều ngạc nhiên.

Lời vừa nói ra.

"Kiếm đạo của ngươi cũng rất thuần túy, có muốn gia nhập Tinh Vẫn Kiếm Tông hay không?"

"Ngươi rất không tồi."

Hơi thở mà Trương Vân Tông phóng thích cũng biến mất sạch trong khoảnh khắc này.

Đột nhiên, Diệp Thu Bạch cảm thấy thân thể nhẹ nhõm.

"Không thẹn với danh xưng Kiếm Hoàng."

"Làm càn!" Nữ tử thanh lãnh rốt cuộc không nhịn được nữa, khẽ kêu lên:

"Kiếm Hoàng tiền bối đương nhiên là một kiếm tu đủ tư cách, hắn cần ngươi phải thừa nhận sao?"

Diệp Thu Bạch cũng không có tức giận vì thái độ của nữ tử thanh lãnh mà là nhìn về phía nữ tử, ánh mắt thản nhiên, như giếng cổ không gợn sóng.

"Nếu như không cần người ta thừa nhận thì sao Tinh Vẫn Kiếm Hoàng lại được thế nhân ủng hộ?"

Nữ tử thanh lãnh cứng họng.

Trương Vân Tông cũng không cảm thấy tức giận vì lời nói tràn đầy ngạo khí của Diệp Thu Bạch.

Hắn cẩn thận quan sát Diệp Thu Bạch thật kỹ.

Ánh mắt Diệp Thu Bạch không tránh không né, đồng dạng nhìn vào mắt Trương Vân Tông.

"Cũng là một kiếm tu có đủ tư cách."

"Hiện tại, ta muốn bái Tinh Vẫn Kiếm Hoàng một bái, hắn là một người vĩ đại."

"A? Vậy hiện tại đây?"

"Đúng là trước đó đã nói dối."

Nhưng Diệp Thu Bạch vẫn đứng thẳng tắp, giống như núi xanh cao tận trời.

Diệp Thu Bạch mỉm cười, bị cỗ hơi thở này đè nặng.

Hai người bọn họ đều là đệ tử thân truyền của Trương Vân Tông, ở bên cạnh khá lâu rồi.

Cự kỳ hiểu tính Trương Vân Tông!

Ở Tinh Vẫn Kiếm Tông, phong chủ Khiếu Kiếm phong Trương Vân Tông nổi tiếng là người nghiêm khắc!

Cũng không dễ dàng tuyển nhận đệ tử!

Nhưng hiện giờ lại chính miệng mời Diệp Thu Bạch gia nhập Tinh Vẫn Kiếm Tông?

Lâm Giới cười cười.

Nếu Trương Vân Tông nói ra lời này, như vậy thì khảo sát đối với Diệp Thu Bạch đã kết thúc.

Nhưng Diệp Thu Bạch lại khiến một nam một nữ cảm thấy bất ngờ.

Lắc đầu nói: "Đa tạ tiền bối, Thu Bạch đã có sư môn."

Trương Vân Tông gật gật đầu,"Nếu đã có tông môn, không gia nhập là chuyện rất đúng đắn."

"Đã gia nhập tông môn thì phải trung tâm, đây là căn cơ của một tông môn."

Hiển nhiên.

Trương Vân Tông đánh giá Diệp Thu Bạch rất cao.

"Được rồi, Lâm Giới, ngươi dẫn ba người bọn hắn lên núi đi."

Dứt lời.

Trương Vân Tông liền mang theo một nam một nữ rời khỏi nơi đây!

Lâm Giới cũng cười nói: "Diệp huynh, có thể được Trương phong chủ tán thành không dễ dàng nha."

Diệp Thu Bạch cười cười,"Chỉ là ăn ngay nói thật thôi."

Nghe vậy.

Lâm Giới lại nghiêm mặt nói: "Ăn ngay nói thật, bốn chữ nghe nói ra rất dễ dàng."

"Nhưng mà thật sự làm được như bốn chữ này, có mấy người?"

Diệp Thu Bạch cười nói: "Ngươi nói nhiều quá, đi thôi, đi tham quan chút rồi hai chúng ta luận bàn!"

Nghe được luận bàn.

Ánh mắt Lâm Giới sáng ngời!

Hiển nhiên hắn cũng muốn luận bàn với Diệp Thu Bạch.

Gấp không chờ nổi mang theo bốn người hướng lên trên núi.

Tinh Vẫn Kiếm Tông.

Ngoại trừ tông chủ hoặc là phong chủ thì tất cả những người còn lại đều phải đi bộ lên núi.

Trên đường lên núi.

Mộ Tứ Sinh có chút ngượng ngùng, hắn nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nhỏ giọng hỏi: "Khi nãy ngươi nói như vậy, chẳng lẽ không sợ bị đuổi đi sao?"

Diệp Thu Bạch nhìn đại cữu tử tương lai của mình, cười nói: "Nếu ta còn mà nói như trước đó thì chắc chắn bọn sẽ không tin tưởng."

"Dù sao một trên đường đi còn cần Lâm Giới giới thiệu mới biết về Tinh Vẫn Kiếm Tông sao có thể nghĩ tới chuyện hành hương Tinh Vẫn Kiếm Hoàng chứ?"

Mộ Tứ Sinh sửng sốt nói: "Chẳng lẽ ngươi cố ý?"

Diệp Thu Bạch cười, lắc lắc đầu nói: "Cũng không phải cố ý, ta cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi."

Tinh Vẫn sơn rất cao.

Năm người đi bộ lên núi cũng tốn hết nửa ngày mới tới sơn môn . . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận