Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1011 - Long Dương???

. . . .

Đến Vân Mộng thành.

Doãn Sĩ Liêm mang theo mấy người Diệp Thu Bạch tiến vào bên trong thành trì.

Trình Dao cũng đã khôi phục một ít sức lực trước khi tiến vào Vân Mộng thành, không cần Mục Phù Sinh cõng nữa.

Chuyện này cũng làm Mục Phù Sinh nhẹ nhàng thở ra.

Không phải nói Trình Dao là mỹ nhân đệ nhất Vân Mộng thành sao?

Còn là nữ nhi của thành chủ.

Quyền thế, thanh danh thế này, người khác liếc mắt nhìn liền nhận ra Trình Dao.

Mỗi người đi trên đường phố đều mang theo vẻ mặt trầm trọng.

Mây đen trải rộng không trung, bầu trời là một mảnh đen nghìn nghịt.

Bất quá, cảnh tượng đối lập với bên ngoài thành, có thể nói là một trên trời một dưới đất.

Có vẻ cực kỳ nôn nóng.

Cảnh tượng bên trong Vân Mộng thành không quá phồn hoa.

Bốn người Mục Phù Sinh nhíu mày.

Nếu vào thành mà vẫn còn cõn thì phỏng chừng Mục Phù Sinh sẽ nổi danh khắp cả Vân Mộng thành này luôn.

Khiến cho tường thành Vân Mộng thành trở nên nặng nề hơn.

Dù sao với điều kiện và hoàn cảnh của Vân Mộng Tinh Vực này mà nói, không có tinh lực kiến tạo ra một tòa thành trì quá mức phồn hoa.

Đây cũng không phải là điều mà Mục Phù Sinh muốn thấy.

Ngay cả bước chân cũng nhanh hơn bước chân của người ở địa phương khác rất nhiều.

"Không cần lo lắng, đây là thân vệ quân của Vân Mộng thành chủ."

Chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh, bên trong Vân Mộng thành cũng không có người bình thường.

Khi mười mấy tên thân vệ quân đi đến trước mặt Trình Dao thì tách ra một con đường.

Lúc này, trước mặt mọi người có một đám người tu hanh thân khoác khôi giáp màu bạc giống như quân đội nhanh chóng tiến tới.

Doãn Sĩ Liêm ở bên cạnh nói:

"Không có việc gì hết phụ thân, ta được quý nhân tương trợ."

Đám người Huyết Lang Phái không có làm gì ngươi chứ?"

"Cũng phải cảm tạ ngươi, Sĩ Liêm."

Chỉ thấy hắn nôn nóng nhìn Trình Dao, gấp giọng hỏi:

"Lời khách sáo ta cũng không nói, về sau có chuyện gì, ở trong Vân Mộng thành gặp phải chuyện gì cứ việc nói."

Một nam tử trung niên thân xuyên trang phục trắng thêu đám mây, viền vàng từ giữa đi tới.

Nghe vậy, Doãn Sĩ Liêm có chút căng thẳng.

"Còn nữa, Liên Minh Phù Triện Sư cần phải được thanh tẩy một lần."

Vân Mộng thành chủ vỗ vỗ ngực bảo đảm, sau đó nhìn về phía Doãn Sĩ Liêm, nói:

"Dao Nhi, không có việc gì chứ?

Ngay sau đó mới nhìn về phía bốn người Mục Phù Sinh, sắc mặt nghiêm túc gật đầu nói:

"Bốn vị tiểu huynh đệ, cảm tạ các ngươi tương trợ tiểu nữ, nếu như không có các ngươi, e là hậu quả không dám tưởng tượng."

Bốn người Mục Phù Sinh phất phất tay.

Mắt Trình Dao đỏ lên, lắc đầu nói:

Vân Mộng thành chủ gật gật đầu, nhìn Doãn Sĩ Liêm nói:

Ngay sau đó, Doãn Sĩ Liêm tiến lên nói lại sự tình từ đầu đến cuối một lần.

"A?"

Hắn còn chưa có nói ra phỏng đoán phỏng đoán của mình thì Vân Mộng thành chủ lại đoán được bên trong Liên Minh Phù Triện Sư có người Huyết Lang Phái nằm vùng.

Không hổ là nhân vật có thể ngồi vững ở vị trí thành chủ trước sự lăm le của đám cướp bóc ngoài thành, bảo hộ Vân Mộng thành không bị xâm lấn . . . . .

"Được rồi, ta còn phải mang theo tiểu nữ trở về phủ thành chủ chữa thương, nếu như không chê xin mời các vị đến phủ Thành chủ nghỉ ngơi, đợi nữ nhi chữa thương sau khi xon ta lại tự mình chiêu đãi các vị."

Trình Dao cũng nhìn về phía Mục Phù Sinh.

Mục Phù Sinh đã nhận ra ánh mắt của nàng nhưng lại không ngoái đầu nhìn lại.

Diệp Thu Bạch thì ôm quyền nói:

"Chúng ta cũng chỉ ôm mục đích tìm hiểu tin tức mà thôi, sự tình đã thanh toán xong, chúng ta còn bận rộn chuyện của mình nữa."

Thành chủ nghe xong dùng ánh mắt tràn ngập thưởng thức nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch.

Nếu như là người khác, chắc chắn sẽ kiếm một ít chỗ tốt từ thành chủ hắn.

"Ta không có hứng thú đối với nữ nhân."

Doãn Sĩ Liêm còn chưa có nói xong thì đã bị Mục Phù Sinh cắt ngang:

"Bất quá, chẳng lẽ ngươi đối với Trình Dao. . . . . ."

"Bên trong Vân Mộng thành này, gần như tất cả nam tử đều muốn kết làm đạo lữ với Trình Dao, nhưng mà ánh mắt của Trình Dao quá cao. . . . . . Không, không thể nói quá cao, phải nói lần không ra, ta chắc chắn không có khả năng lọt vào mắt nàng rồi."

Doãn Sĩ Liêm cười khổ một tiếng:

"Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi không chút động tâm với Trình Dao sao?"

Cũng không phải bốn người Diệp Thu Bạch muốn nhận càng nhiều chỗ tốt.

Theo ý của Mục Phù Sinh, có thể ít dính dáng đến thế lực nào thì ít dính.

Nếu không sẽ lại diễn biến tới kết quả như trươc, lấy đi một bí bảo thôi mà đã khiến các thế lực lớn ở tinh vực điên cuồng khai chiến. . . . . .

Sau đó Vân Mộng thành chủ liền mang theo Trình Dao lũ lượt trở về phủ thành chủ.

Doãn Sĩ Liêm thì mang theo mấy người Diệp Thu Bạch hướng tới Liên Minh Phù Triện Sư trước.

Trên đường, Doãn Sĩ Liêm nhìn về phía Mục Phù Sinh, cười ha hả hỏi:

"Mục huynh, thật ra ta rất hâm mộ ngươi, ngươi là người đầu tiên mà Trình Dao dùng ánh mắt kia đối đãi nha, ta nhìn ra được hẳn là nàng có ý với ngươi."

Mục Phù Sinh nghe xong mà kinh hoảng, ngay sau đó vội vàng xua tay nói:

"Gì mà có ý, khẳng định là không có nha, mới có gặp nhau bao lâu đâu?"

Bất quá Vân Mộng thành chủ lại nghĩ sai rồi.

Có thể thấy được tâm tính của bốn người Diệp Thu Bạch thế nào.

Trực tiếp cầm chỗ tốt mới thật sự là thanh toán xong. . . . . .

Làm thế này tốt hơn là trực tiếp đòi thứ này thứ kia.

Nhưng mà mấy người Diệp Thu Bạch lại không có làm vậy, ngược lại nói đã thanh toán xong, càng dễ dàng đạt được hảo cảm hơn.

Tuy rằng vốn nên như thế.

"???"

Doãn Sĩ Liêm đột nhiên hoảng hốt nhìn về phía Mục Phù Sinh, sau đó lập tức lui về phía sau vài bước, rời xa Mục Phù Sinh!

Tuy rằng ba người Diệp Thu Bạch không có biểu tình gì, cũng biết tính cách của Mục Phù Sinh.

Bất quá vẫn trầm mặc lui ra vài bước.

Mục Phù Sinh cười nhạo một tiếng:

"Miễn bàn tới chuyện có phải ta có đam mê Long Dương hay không, cho dù có cũng chướng mắt ngươi nha."

(Long Dương: chỉ nam thích nam)

Doãn Sĩ Liêm tỏ vẻ tim mình bị chọc một đao.

Tuy rằng cảm thấy may quá nhưng mà vẫn cảm giác bị xúc phạm. . .

Liên Minh Phù Triện Sư ở phía bắc Vân Mộng thành.

Đồng thời khu vực này cũng là một khu vực tương đối phồn hoa bên trong thành.

Một nơi phồn hoa khác chính là khu vực Liên Minh Trận Pháp Sư.

Dù sao hai con đường tu đạo này cũng giống như Luyện đan sư, đều có nội tình thâm hậu.

Ở trước mặt bọn họ là một tòa thạch tháp cao lớn hình trụ.

Ngọn tháp đâm thẳng vào trong mây.

Mỗi một tầng tháp đều có dán một tờ phù triện.

Phù triện tản ra hơi thở cực kỳ nặng nề, trông khá cổ xưa.

Lúc này, Doãn Sĩ Liêm bên cạnh tự hào nói:

"Đó là Sơn Thần phù, có thể chống đỡ một kích toàn lực của cường giả nửa bước Thần Chủ cảnh, tuy rằng chỉ có thể chống đỡ một lần."

Mục Phù Sinh cười gật gật đầu:

"Rất lợi hại, hoàn toàn nhìn không thấu cấu tạo của phù triện."

Phương Khung ở sau lưng nói nhỏ:

"Như thế nào cứ cảm giác mục sư huynh đã nhìn thấu hết rồi, chỉ nói cho có lệ thôi?"

Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc đồng thời nói:

"Không phải cảm giác đâu."

"Được rồi Mục huynh, ngươi theo ta tiến vào thôi, ta mang ngươi đến địa phương khảo hạch."

Mục Phù Sinh gật đầu.

Doãn Sĩ Liêm giảng giải quy tắc cho Mục Phù Sinh biết.

Khảo hạch của Liên Minh Phù Triện Sư không hề dễ dàng.

Đầu tiên, khảo hạch chia thành hai loại, một loại là trở thành nòng cốt của Liên Minh Phù Triện Sư, một loại là nhân viên tự do.

Mục Phù Sinh tự nhiên muốn tham gia loại thứ hai.

Như vậy liền dựa theo Thiên Địa Huyền Hoàng mà phân chia cấp bậc.

Hoàng cấp yêu cầu khắc dấu phù triện Thần Binh cảnh.

Huyền cấp thì phù triện Thần Tướng cảnh.

Địa cấp là phù triện từ Thần Vương cảnh trở lên, còn Thiên cấp là phù triện Thần Hoàng cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận