Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 548 - Ảnh đế Lục Trường Sinh

. . . . . . . . . . . .

Cẩn thận, cẩn thận rồi lại cẩn thận.

Đây là yêu cầu duy nhất mà Mục Phù Sinh tự đặt ra cho chính mình.

Khi đối mặt với địch nhân, hắn vĩnh viễn không bao giờ chỉ giữ lại một tuyệt chiêu áp đáy hòm.

Nếu mà đối phương cũng có tuyệt chiêu để ứng phó thì sao?

Không phải chết chắc rồi?

Cho nên nhất định phải dùng tuyệt chiêu áp đáy hòm vốn có làm cơ sở rồi lại tăng thêm mấy tuyệt chiêu mạnh mẽ hơn.

Chỉ có làm thế này thì Mục Phù Sinh mới dám tranh đấu với địch nhân.

Quả nhiên sư đệ của bọn họ quá cẩn thận.

Sắc mặt Tà Nam trở nên tái nhợt, hơi thở uể oải nhìn về phía Lục Trường Sinh, nói:

Trước khi tới giới vực trung vĩ độ, Mục Phù Sinh đã nghĩ tới thời khắc này cho nên tìm sư tôn Lục Trường Sinh xin một đạo hình chiếu, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào nên mới có cảnh tương hiện tại.

Giờ phút này.

Nếu như đánh ra hai tuyệt chiêu này mà đối phương vẫn có khả năng chống đỡ.

E là thực lực đã vượt qua cực hạn của giới vực trung vĩ độ rồi . . . . .

Tuyệt chiêu thứ nhất không hề nghi ngờ chính là Thần Phù tông, Phù Tháp cùng với Thánh Phù tông.

"Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?"

Vậy tuyệt chiêu thứ ba chính là hình chiếu của sư tôn Lục Trường Sinh mới bị xốc lên.

Thứ hai chính là Tử tiêu diệt thế lôi trận phù.

Vốn cho rằng trải qua chuyện Tà vực bắt cóc mấy người Mục Chính Đình thì tính cách của hắn sẽ có sự thay đổi, kết quả là. . . . . .

Lúc này, phong chủ Thiên Kiếm Phong đằng xa cười khổ nói:

Mấy người Diệp Thu Bạch, Tiểu Hắc liếc nhau, không khỏi cười.

"Nếu như biết mấy người Diệp Thu Bạch có sư. . . . . ."

Công kích mà cả Thiên Tiên cảnh cũng khó có thể chống đỡ bị tên cường giả thần bí này dễ dàng chống đỡ?

Lục Trường Sinh không có trả lời, cũng không cần phải trả lời.

"Nếu ngươi nhận được ngọc bội của bổn tọa chính là kẻ có duyên với bổn tọa, ngươi muốn làm chuyện gì, bổn tọa có thể ra tay giúp ngươi một lần."

Phong chủ Thiên Kiếm Phong cũng hiểu rõ, lập tức ngập miệng, ngại ngùng quay đầu.

Để những người khác cho rằng hắn chỉ được triệu hoán từ ngọc bội mà Mục Phù Sinh ngẫu nhiên nhận được.

Trong ánh mắt tràn ngập ý cảnh cáo!

Sự cẩn thân của mình so với sự cẩn thận của sư tôn, quả thực là không đáng nhắc tới!

Nhưng mà không đợi hắn nói xong thì ánh mắt Lục Trường Sinh đã quét tới.

"Ngươi đã nghe rồi sao?"

Lục Trường Sinh gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Tà Nam, nói:

"Tiền bối, người thân của chúng ta bị Tà tộc bắt lấy, còn xin tiền bối ra tay tương trợ."

Hiển nhiên chỉ cần phong chủ Thiên Kiếm Phong tiếp tục nói, Lục Trường Sinh sẽ giết người diệt khẩu!

Như vậy thì thân phận sẽ được ẩn giấu.

Mục Phù Sinh nghe mà âm thầm bội phục.

Quả nhiên sư tôn mới đúng là gương mẫu cho ta noi theo!

Ngay sau đó Lục Trường Sinh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Mục Phù Sinh, nói:

Sư tôn đang giả vờ không quen biết bọn họ.

Chỉ có Diệp Thu Bạch và Mục Phù Sinh nhanh chóng phản ứng lại.

Tiểu Hắc ngẩn người, sư tôn đang nói gì đó?

Tà Nam cười lạnh nói:

"Các ngươi không quen biết? Ngươi còn không phải là sư. . . . . ."

"Sao có thể quen biết chứ?"

Lục Trường Sinh giơ bàn tay trực tiếp bắt lấy đầu Tà Nam, câu nói tiếp theo của Tà Nam bị cắt ngang.

Hắn hoảng sợ không ngừng giãy giụa.

"Chắc là ngươi cũng sẽ không nói đâu nên ta đây tự ra tay."

Nói xong thì có từng luồng linh khí truyền vào trong đầu Tà Nam.

Sắc mặt Tà Nam bắt đầu trở nên vặn vẹo dữ tợn!

Gân xanh giống như con trùng bò khắp khuôn mặt.

Lục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn rồi nhíu mày.

Là thành viên Quỷ tộc mà trước đó hắn sử dụng tế đàn Quỷ thần triệu hoán.

Tà Nam vui vẻ ngẩng đầu nhìn!

"Là ngươi diệt tàn niệm của U Minh Hỏa Tôn?"

Vô số quỷ hồn không ngừng kích động!

Khoảnh khắc u hỏa xanh trắng tiêu tán, trên không trung Tà vực xuất hiện một cái mặt quỷ!

Ai, cũng được nha.

Ai kêu ta có lòng tốt đây chứ?

Lục Trường Sinh lắc đầu than thở:

"Giúp ngươi thanh trừ thứ này đi."

Nếu để Tà Nam cùng với linh hồn thể biết được suy nghĩ của Lục Trường Sinh.

Không chừng sẽ muốn . . . . .

Ta ×× con ×× ngươi!

Chỉ dùng thêm chút lực lượng thì u hỏa màu xanh trắng giống như đuốc tàn trong gió, bị dập tắt.

Ầm!

Chỉ cần tới thời điểm thích hợp sẽ tiến hành đoạt xá.

Hơi thở mỏng manh như là linh hồn thể suy yếu ký sinh trên thần hồn của Tà Nam.

Đồ chơi gì đây?

Trong thần hồn của Tà Nam có một ngọn lửa xanh trắng cản trở linh khí của Lục Trường Sinh.

Đột nhiên, Lục Trường Sinh hơi nhướng mày.

Sưu hồn!

Đột nhiên hắn cảm thấy hối hận. . . . . .

Đây không phải giúp người làm niềm vui sao?

Sao lại dính thêm một mối nhân quả nữa rồi?

Mặt quỷ nhìn về phía Lục Trường Sinh, âm trầm nói:

"Ngươi là người phương nào? Sao trên thân lại có đạo tắc?"

Lục Trường Sinh không có nói chuyện mà bay thẳng lên cao giơ một ngón tay điểm tới.

Một thanh cự kiếm xuất hiện chém thẳng tới mặt quỷ.

Không thể kéo dài, càng kéo dài càng khiến cho đối phương dễ dàng nhớ kỹ thông tin về mình.

Mặt quỷ hừ lạnh một tiếng:

"Thật can đảm!"

Ngay sau đó có quỷ hồn xung quanh ngưng tụ thành một chưởng ấn màu đen to lớn, tản ra tiếng rít bén nhọn vỗ về phía thanh cự kiếm!

Nhưng mà đối mặt với kiếm chi đạo tắc của Lục Trường Sinh thì chưởng ấn này chẳng khác nào bàn tay của phàm nhân.

Bàn tay phàm nhân sao có thể tiếp được dao sắc?

Ngay lập tức bị cắt xuyên qua!

Cự kiếm trực tiếp trảm vào mặt quỷ!

Vô số quỷ hồn hội tụ thành mặt quỷ tiêu tán.

Khi gần biến mất thì đồng tử đen nhánh của mặt quỷ vẫn nhìn chằm chằm Lục Trường Sinh.

Giống như muốn ghi nhớ thật kỹ.

"Kiếm chi đạo tắc? Thực lực không tồi."

"Chỉ là đối địch với Quỷ tộc ta không phải là một lựa chọn sáng suốt."

"Có một ngày ngươi sẽ phải hối hận. . . . . ."

Tiếng nói vừa dứt thì mặt quỷ hoàn toàn biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, Tà Nam vô cùng tuyệt vọng.

Không nghĩ tới người này thế đối mặt với Quỷ tộc cũng không hề dao động chút nào.

Phong chủ Thiên Kiếm Phong thấy cảnh này không khỏi cảm khái.

Quỷ tộc giới vực vĩ độ cao muốn chém là chém ngay. . . . . .

Cung cung phụng nhìn thấy kiếm chi đạo tắc mà kinh ngạc.

Đạo tắc chi lực đã vượt xa ý cảnh!

Dù ý cảnh hắn lĩnh ngộ đã đạt tới Nhập thần chi cảnh nhưng vẫn có sự chênh lệch với đạo tắc chi lực.

Ngay sau đó, Lục Trường Sinh cũng không dừng lại mà điều tra toàn bộ tin tức từ trong thần hồn của Tà Nam, nhanh chóng tìm được nơi giam giữ mấy người Mục Chính Đình.

Sau đó nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói:

"Ngươi, đến cung điện bên dưới."

Diệp Thu Bạch nhìn thoáng qua, nói:

"Sư. . . . . . Tiền bối, hẳn là nơi đó có trận pháp. . . . . . ?"

Còn không có nói hết lời thì Lục Trường Sinh đã liếc mắt nhìn.

Tức khắc có từng đạo lôi đình đánh thẳng xuống cung điện bên dưới.

Cung điện bị san bằng.

"Đi thôi."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Tà Nam vốn thi triển thỉnh thần dẫn tới linh hồn thể cực kỳ suy yếu.

Hiện giờ bị Lục Trường Sinh sưu hồn như ăn thêm một kích nữa.

Thần hồn của hắn nhanh chóng tiêu vong!

Làm xong này hết thảy.

Lục Trường Sinh nhìn mấy người Mục Phù Sinh rồi nói:

"Được rồi, cố gắng tu luyện, hết thảy phải dựa vào chính mình."

"Bổn tọa chỉ là một sợi tàn hồn, không cách nào lưu lại lâu."

Nói xong liền nâng ngón tay, ngọc bội trong tay Mục Phù Sinh vỡ nát.

Bóng dáng Lục Trường Sinh cũng biến mất trong thiên địa. . . . . .

Mục Phù Sinh và Tiểu Hắc nhìn nhau, không khỏi cảm khái.

Sư tôn vẫn là sư tôn nha. . . . . .

Vừa diễn liền diễn trọn một cảnh luôn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận