Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 605 - Thánh phù chi linh!

. . . . . . . . . .

Có thể nói Huyền âm Lôi Thuẫn Phù là tác phẩm khiến Mục Phù Sinh cực kỳ hài lòng.

Không chỉ có năng lực phòng ngự xuất sắc.

Hơn nữa còn có thêm uy năng tạo thành vây trận sát phạt nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Đáng tiếc chính là với thực lực hiện giờ của Mục Phù Sinh còn không cách nào làm ra nhiều.

Thời gian ba bốn ngày chỉ có thể khắc dấu nhiều nhất là hai tấm mà thôi.

Nếu không thì hắn sẽ cho sư huynh sư tỷ và sư đệ dán đầy đồ chơi này rồi.

Dù cho cường giả Địa Tiên gặp phải, trong lúc nhất thời cũng sẽ phải cực kỳ đau đầu.

Có phải là không quá biết đủ hay không?

Một lần luyện đan chính là hai ba lò. . . . . .

Vậy mà còn không thấy thỏa mãn?

Bởi vì làm ra số lượng lớn là do Lục Trường Sinh phát dương quang đại. . . . . .

Tiên Phù Sư thông thường muốn khắc dấu phù triện Tiên giai cũng cần tiêu phí mộ lượng lớn tinh lực cùng thời gian.

Phía sau Mục Phù Sinh.

Nếu để cao tầng Thánh Phù tông biết được ý tưởng của Mục Phù Sinh.

Hơn nữa chất lượng đều không thể bắt bẻ. . . . . .

Còn ngươi ở nơi này tốn thời gia ba bốn ngày khắc dấu hai ba tấm sao?

Sợ là hai mắt trợn ngược mà ngất xỉu mất.

Nói thật là ý tưởng của Mục Phù Sinh là do Lục Trường Sinh ảnh hưởng. . . . . .

Trước không nói tới phù triện trong tay Mục Phù Sinh có phải do hắn tự nghĩ ra hay không.

Còn nói không thể làm ra nhiều?

Nhưng mà có thể luyện chế ra phù triện Tiên giai.

Có thể không khiến kẻ làm đệ tử như Mục Phù Sinh nghiêm túc noi theo sao. . . . . .

Lãnh Ngâm Thu, Ninh Tập, Sa Như Tích cùng với Thẩm Tử Ngọc đều dùng ánh mắt như đang nhìn quái nhìn chằm chằm Mục Phù Sinh.

Học tập phù đạo được bao nhiêu năm?

Nhưng mà bốn người này ai mà không phải phải nhân vật đã dấn thân ở phù triện chi đạo vô số năm chứ?

Trách không được tông chủ sẽ đưa danh ngạch thứ năm cho tên này mặc kệ lời nghị luận.

Phải biết rằng trên dưới Thánh Phù tông, số lượng Tiên Phù Sư cũng không vượt quá một bàn tay!

Bạch quang dần dần kéo dài tới gần Huyền âm Lôi Thuẫn Phù rồi vây quanh.

Đại biểu cho Mục Phù Sinh đã bước vào cảnh giới Tiên Phù Sư!

Mục Phù Sinh cảm thấy trước người mình không còn bị trở ngại.

Cũng không tốn bao nhiêu lâu.

Tựa như đang kiểm tra thành quả của Mục Phù Sinh.

Đó là ba vị thái thượng trưởng lão cùng với tông chủ Thánh Phù tông!

Liền tính tên này tới tham gia tuyển chọn, e là cũng nhất kỵ tuyệt trần.

Đối với Mục Phù Sinh mà nói, tham gia thi đấu cũng chỉ là con nít chơi đồ hàng, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Đột nhiên quanh Thánh phù có một bạch quang nhấp nhoáng.

Còn Mục Phù Sinh mới bao nhiêu tuổi?

Tới giờ Ninh Tập chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ.

Cho nên dù Mục Phù Sinh không tự nghĩ ra phù triện cũng chứng minh sự yêu nghiệt tột đến cùng của hắn.

Cho là hắn bắt đẩu học từ bên trong bụng mẹ, theo lẽ thường cũng không cách nào đạt tới loại trình độ này!

Chỉ cần Mục Phù Sinh tiến về phía trước liền có thể đi tới trước mặt Thánh phù chi linh!

Đây. . . . . . Đây là phù triện Tiên giai tự nghĩ ra sao?

Rốt cuộc hắn là yêu nghiệt từ đâu chui ra. . . . . .

Đám người Lãnh Ngâm Thu liếc nhau.

Đều đã vô lực mà phun nhổ.

Dù hiện tại có xuất hiện chuyện gì có thể khiến bọn họ ngạc nhiên bọn họ cũng sẽ không ngạc nhiên nữa. . . . . .

Bởi vì đã gặp qua chuyện kinh thế hãi tục. . . . . . . . . . . .

Mục Phù Sinh đi tới trước Thánh phù chi linh.

Nhìn từ xa thì Thánh phù chi linh chính là một lá bùa.

"Ngươi cũng là một kẻ có thiên phú ở giới này."

Thánh phù chi linh nói:

"Ngươi rất thông minh."

"Ý tiền bối là Thánh phù cũng không phải điểm cuối của phù triện, tu đạo cũng là như thế?"

Mục Phù Sinh nghe vậy giật mình, gật gật đầu nói:

"Chỉ là ngay cả bản thân ta cũng không có thật sự trường sinh."

Không sai.

Khi Mục Phù Sinh nghe được hai chữ này thì cảnh tượng trước mắt bỗng quay cuồng!

Khi khôi phục tầm mắt đã phát hiện chính mình đang đứng trên một mảnh hải dương.

Hải dương có bọt sóng sôi trào và sóng gợn từng cơn.

Sóng to gió lớn liên miên không dứt!

Đây là không gian bên trong Thánh phù chi linh sao?.

Lúc này, một bóng mờ có hình dạng như hài đồng xuất hiện trước mặt Mục Phù Sinh.

Chỉ nghe hắn phát ra tiếng nói non nớt nhưng giọng điệu lại tràn ngập tang thương, tựa như xuyên qua thời gian dài đằng đẵng.

"Thứ gì tới cực hạn đều có thể trường sinh."

"Cũng có chút tương tự như trường sinh mà người tu đạo truy cầu đi. . . . . . ."

Mục Phù Sinh thầm cảm khái, theo bản năng mở miệng nói:

Đây là Thánh phù trong truyền thuyết sao. . . . . .

Dù cho có tồn tại trên ngàn vạn năm thì thiên địa quy tắc chi lực cũng giống như dòi trong xương, luôn bám vào lá bùa, không thể nào tan đi!

Nhưng trong khoảnh khắc Mục Phù Sinh đến gần thì lại phát hiện từ trên lá bùa giống như có thiên địa quy tắc chi lực vô cùng vô tận tản ra!

Trên lá bùa phía không có gì cả.

"Khi đó ta ngoài ý muốn tới nơi này, vốn thấy phù sư giới phù sư đều bình thường nên muốn đi đến một địa phương khác."

"Nhưng nếu xuất hiện ở chỗ này tự nhiên liền có đạo lý."

"Quả nhiên ta cũng chờ được một người."

Mục Phù Sinh cười nói: "Tạ tiền bối tán thưởng."

"Tán thưởng sao?"

Thánh phù chi linh liếc Mục Phù Sinh một cái, nói:

"Ngươi còn chưa tới mức có thể khiến ta tán thưởng."

"Kế tiếp ta sẽ theo ngươi, nhưng sau khi ngươi tiến vào giới vực vĩ độ cao, có thực lực tương ứng, ta sẽ nhờ ngươi giúp ta làm chút chuyện."

"Tự nhiên ta cũng sẽ tận lực trợ giúp cho ngươi trên phù triện chi đạo."

Nói xong, Thánh phù chi linh liền chui vào trong thức hải Mục Phù Sinh.

Nhưng khi hắn nhìn thấy bên trong thức hải của Mục Phù Sinh được phòng ngự cường đại.

Không khỏi hết chỗ nói rồi.

"Ngươi. . . . . . Còn rất cẩn thận?"

Mục Phù Sinh thản nhiên nói:

"Người ở giang hồ, nào có thể không cẩn thận."

"Cẩn thận chút mới có thể sống được càng lâu hơn."

Nói xong, Mục Phù Sinh liền thoát khỏi không gian.

Lá bùa cũng bay vào trong thức hải của Mục Phù Sinh . . . . .

Đám người Lãnh Ngâm Thu nhìn thấy một màn này.

Ánh mắt tràn ngập sự hâm mộ.

Nhưng mà lại không cách nào nổi lên lòng tham.

Đối mặt với loại yêu nghiệt này.

Sao có thể nổi lòng tham chứ?

Thật sự là ngại mệnh dài?

Gặp được loại người như Mục Phù Sinh, một là tiếp cận lấy lòng, hai là mặc kệ không quan tâm, không liên lụy tới.

Bất kể như thế nào cũng tuyệt đối không được kết thù!

Mục Phù Sinh nhìn mấy người cười nói:

"Xong rồi, các ngươi còn muốn tu luyện sao? Ta đây ra ngoài trước."

Mấy người nhìn nhau.

Còn một nén nhang nữa là tổ địa phải đóng cửa rồi, còn tu luyện cái búa.

Lãnh Ngâm Thu cười khổ nói:

"Mục huynh, đi thôi, cùng nhau đi ra ngoài, chắc sư tôn cũng muốn gặp ngươi."

Mục Phù Sinh cười gật gật đầu:

"Hẳn là vậy."

Dù sao cầm hết hai thần vật của Thánh Phù tông, cũng phải nói người ta một tiếng.

Sau khi mấy người ra ngoài liền trực tiếp đi tới tông chủ đại điện.

Báo cáo mọi chuyện xong, tông chủ nhìn Mục Phù Sinh bằng ánh mắt đầy phức tạp, trịnh trọng nói:

"Mục Phù Sinh à. . . . . . Hy vọng ngươi có thể dẫn Thánh Phù tông tới địa phương càng cao hơn. . . . . ."

Lời này mang hai tầng ý nghĩa.

Thứ nhất là hai vật kia đã thuộc về Mục Phù Sinh.

Thứ hai là ngươi không thể phản bội Thánh Phù tông, đương nhiên Thánh Phù tông cũng sẽ là hậu thuẫn của ngươi.

Mục Phù Sinh nghe vậy, cười gật gật đầu:

"Đây là chuyện tất nhiên rồi nhưng mà xin tông chủ không cần lan truyền chuyện bên trong tổ địa ra ngoài."

Giang hồ hiểm ác.

Vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đáng. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận