Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1360 - Rớt vào mộ thất, mười vạn tượng binh mã!

Khi Diệp Thu và Bạch Tiểu Hắc tỉnh lại, cả hai phát hiện mình đã ở trong một đại điện tối tăm.

Nhưng xung quanh họ lại thiếu đi nhiều người, như Thạch Sinh và Phương Khung đã biến mất.

Thái tử, Cửu Bạch Lộ cùng Huyền Minh Thánh Tử và Hoang Quân của Hoang Binh Đoàn ở cách hai người không xa.

Còn có hơn mười người khác.

Xem ra hưởng điện sụp xuống cũng không hề đơn giản.

Trong quá trình rơi xuống, không biết rơi trong bao lâu, mọi người đều ngất đi.

Đồng thời cũng khiến mọi người bị tách ra.

Nhớ lại lời của người thủ lăng lúc đó, e rằng nguy hiểm và cơ hội thật sự đều ở đây.

Tiểu Hắc nghiêm nghị nói.

Chỉ là ở nơi tận cùng lại có một nguồn sáng, nguồn sáng có hình dạng cánh cửa.

Lúc này, Tiểu Hắc đột nhiên tiến lên phía trước, ở đó có một cái hố trũng lớn!

Trong hố trũng có từng đoàn tượng binh mã đất nung, đen kịt như một đội quân.

"Xem ra, đây chính là nơi đặt mộ thất dưới lòng đất."

Tiểu Hắc bên cạnh cũng gật đầu.

Thái tử và Cửu Bạch Lộ đi đến bên cạnh Diệp Thu Bạch và Tiểu Hắc.

"Xem ra chúng ta phải vượt qua những tượng binh mã đất nung này."

Nhìn chung quanh vốn dĩ không có bất kỳ nguồn sáng nào, nhưng trên tường lại có những ngọn đèn lưu ly phát ra ánh sáng yếu ớt màu vàng.

Huyền Minh Thánh Tử cũng đi theo bên cạnh Cửu Bạch Lộ.

Mọi người không khỏi tò mò tiến lên, cúi đầu nhìn xuống hố đều hít một hơi lạnh.

"Vậy xem ra sẽ có một trận chiến ác liệt."

"Các người đến xem này."

Thái tử bất lực nói.

Diệp Thu Bạch nhún vai, nói: "Nhưng ở đây cấm không, chỉ có thể đi bộ, không cần nghĩ cũng biết những tượng đất nung này sẽ tấn công chúng ta."

"Ừ, đây chính là kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến bí cảnh."

Thái tử mỉm cười nói:

Tiểu Hắc thản nhiên nói:

Nhìn những người khác cứ đứng nhìn nhau, không ai muốn làm pháo hôi.

Bạch Lộ, đi cùng ta, ta sẽ bảo vệ ngươi, những tượng binh mã đất nung này tuyệt đối không thể đến gần."

Lúc này, Hoang Quân cười lạnh một tiếng, nói:

Lúc này, Huyền Minh Thánh Tử nhìn về phía Cửu Bạch Lộ, cười nhẹ nói: "

"Người hoang mạc đều theo ta xuống! Đừng giống như những con rùa rụt đầu của thế lực bên ngoài, chỉ biết chờ người khác làm pháo hôi!"

Nói xong, Hoang Quân trực tiếp nhảy xuống đi đến giữa đám tượng đất nung, bắt đầu tiến về phía trước, vừa đi vừa nói:

"Một đám phế vật, ngay cả chút can đảm cũng không có sao?"

Cửu Bạch Lộ lạnh lùng nói: "Không cần, Thánh tử cứ lo cho bản thân mình là được."

Nhưng tình cảnh hiện tại thế nào?

Đường chỉ có một, đã không còn đường lui, chỉ có đi qua đám tượng đất nung mới có thể thuận lợi đến được nơi tiếp theo.

Trừ khi muốn bị nhốt ở đây mãi mãi...

"Thật sự không cần ngươi, chúng ta sẽ thay sư đệ bảo vệ nàng."

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, chúng ta xuống thôi, nếu không thì bọn họ cũng sẽ không chịu động."

Cửu Bạch Lộ gõ đầu Thái tử.

"E rằng không cần các ngươi bảo vệ hoàng tỷ, không chừng đến lúc đó còn phải nhờ hoàng tỷ giúp đỡ chúng ta đây."

Nghe Hoang Quân nói, mấy người từ các thế lực hoang mạc cũng nhảy xuống theo.

Diệp Thu Bạch và những người khác thấy vậy, cũng nhảy xuống.

Khi họ vừa xuống tới nơi, những bức tượng binh mã vốn bất động đột nhiên bùng lên một ngọn lửa đen.

Cùng với tiếng sột soạt, từng đám tượng binh mã cầm thương đột nhiên đâm về phía những người vừa hạ xuống!

Sắc mặt Diệp Thu Bạch và mấy người Thái tử trở nên ngưng trọng, cơ bắp toàn thân căng cứng, ngay khi đòn tấn công vừa đến bọn đã phản công ngay lập tức!

Canh Kim thần kiếm xuất hiện trong tay Diệp Thu Bạch, kiếm quang xông thẳng lên trời!

Kiếm vực bao phủ cả khu vực này.

Tiểu Hắc tung ra một quyền, Thái tử vỗ một chưởng, chưởng ấn khổng lồ đón lấy những mũi thương.

Cửu Bạch Lộ nhẹ nhàng tránh né, khi nàng vung tay có những chưởng ấn màu vàng bắn ra xung quanh!

Nhưng khi lời nói của Cửu Bạch Lộ vừa dứt.

"Nếu như vậy, có lẽ độ khó không lớn lắm, chỉ cần khi tiêu hao quá nhiều tiên khí về vị trí không có tượng binh mã để khôi phục là được, nhưng sẽ tốn nhiều thời gian hơn."

Cửu Bạch Lộ nhìn thấu điểm này, nói: "Chỉ cần không bước vào phạm vi tấn công, những bức tượng binh mã này sẽ không phát động công kích, có thể lợi dụng điểm này để tiến lên."

Tuy nhiên những bức tượng binh mã cách xa bọn họ vẫn đứng im không nhúc nhích.

Dưới công kích của mọi người, những bức tượng binh mã phát động tấn công trước mặt đều hóa thành tro bụi.

Thái tử cũng gật đầu đồng ý.

Chẳng lẽ mỗi bức tượng binh mã ở đây đều đạt đến Thần Đế cảnh?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của mọi người bắt đầu trở nên khó coi.

Nếu chỉ có vài chục hoặc vài trăm tượng đất nung thì cũng không sao, vẫn có thể đối phó được.

Nhưng ở đây không chỉ có vài trăm!

Có thể là hàng nghìn? Hàng chục nghìn?

Trong tình huống đối mặt với số lượng lớn như vậy, nếu không phải tuyệt đối áp chế trên thực lực, chắc chắn sẽ bị mài hết!

"Không thể cứ xông vào thế này."

Diệp Thu Bạch nghiêm túc nói:

"Chúng ta phải tung ra đòn tấn công cùng một lúc, gây ra sát thương hiệu quả trên diện rộng, như vậy mới có thể bảo toàn thực lực xông đến chỗ cuối cùng."

Nhưng uy lực khi thương đâm tới ít nhất phải sánh ngang với công kích Thần Đế cảnh!

Họ không cảm nhận được bất kỳ khí tức cảnh giới nào từ những bức tượng binh mã!

Nhưng khi đòn tấn công của mọi người tiếp xúc với những mũi thương, sắc mặt của mọi người đều cứng lại!

Nói xong hắn cũng phản công.

"Ta muốn xem các ngươi có bản lĩnh gì."

Huyền Minh Thánh Tử cười lạnh một tiếng:

Tro bụi do từ tượng binh mã bị đánh nát từ mặt đất bay lên, sau đó ngưng tụ, chỉ trong thời gian hai nhịp thở, một bức tượng binh mã đã khôi phục như cũ!

Nhìn thấy cảnh này, lòng mọi người không khỏi chùng xuống.

"Phiền toái lớn rồi."

"Cứ tiếp tục như vậy sẽ không có thời gian để hồi phục."

"Chỉ có thể liên tục, nhanh chóng tiến về phía trước."

Lúc này, Tiểu Hắc gầm lên:

"Ta sẽ xông ra trước, các ngươi theo sau tấn công!"

Không chút nghi ngờ, mọi người nhanh chóng đứng sau Tiểu Hắc, theo Tiểu Hắc xông lên, liên tục phóng thích công kích.

Dù sao thì họ đều đã thấy được năng lực huyết mạch của Tiểu Hắc, là người duy nhất trong số họ có thể năng lực tự khôi phục.

Hơn nữa Tiểu Hắc không cần tiên khí.

Có thể nói, người luyện thể như Tiểu Hắc có ưu thế ở cửa ải này.

Bên kia, Hoàng Quân và những người khác nhìn thấy Tiểu Hắc và những người khác tiến lên nhanh chóng, thậm chí vượt qua mình, sắc mặt không khỏi tối sầm lại.

"Không thể để bọn hắn đến trước chúng ta!"

Hoang Quân cười khẩy:

"Lỡ sau cánh cửa kia có cơ duyên phỏng chừng chúng ta chẳng có canh mà húp."

Nói rồi Hoang Quân đập nát mấy tượng binh mã trước mặt, quay lại nhìn mấy người phía sau:

"Đi theo ta, chúng ta sẽ từ từ tiếp cận, quấy nhiễu bọn hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận