Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 488 - Thanh Hải thành

. . . . . . . . . .

Giới vực trung vĩ độ khác với giới vực vĩ độ thấp.

Không chỗ nào không có ý cảnh, linh khí cực kỳ nồng đậm.

Trên bờ biển có từng con cua đang bò ngang qua mặt một nam tử.

Lúc này trên mặt biển có một chiếc thuyền lớn ẩn ẩn hiện hiện.

Sau khi ngừng bên bờ thì có một nữ tử áo xanh được thị vệ bao quanh đi xuống khỏi thuyền lớn.

"A? Từ từ."

Nữ tử đột nhiên ngừng lại nhìn về phía nam tử đang nằm trên bờ cát rồi đi tới.

"Người tới đưa hắn hồi phủ."

Nữ tử lại lắc lắc đầu nói:

Lúc này các hộ vệ mới tản ra, nhưng vẫn cảnh giác nhìn quanh.

"Tỷ, tuy rằng ngươi thiện tâm nhưng trong thời điểm khẩn trương thế này, không biết thân phận của đối phương vẫn không nên làm thêm chuyện."

Bên cạnh nữ tử áo xanh có một nam tử trẻ tuổi nói:

Nam tử trẻ tuổi do dự một chút rồi chỉ đành gật gật đầu, ngay sau đó nói với thống lĩnh hộ vệ bên cạnh: "Ngươi đi điều tra đi."

Hộ vệ vội vàng nói:

"Dương gia vốn là gia tộc số một số hai ở Thanh Hải thành, loại thủ kém thấp kém có thể để người ta liếc mắt liền nhìn thấu thì bọn họ sẽ không dùng."

"Không cần khẩn trương như vậy, không tốn quá nhiều thời gian."

"Tiểu thư! Xin lập tức hồi phủ! Bên Dương gia đã bắt đầu công kích Khang gia chúng ta, nếu như trì hoãn có khả năng sẽ bị đối phương ngăn chặn!"

Nam tử trẻ tuổi đi tới, khẽ nhíu mày nói:

Khi Diệp Thu Bạch mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một trần nhà gỗ đỏ.

Nữ tử áo xanh tiến đến, cúi xuống dò xét nam tử, phát hiện tuy rằng nam tử bị trọng thương nhưng vẫn có sinh cơ.

Hãy giãy giụa bò dậy, linh khí trong cơ thể vẫn còn bạc nhược.

"Huống hồ, quanh thân người này có kiếm ý, chính là kiếm tu, Dương gia không có kiếm tu tồn tại."

Tên thống lĩnh gật gật đầu. . . . . . .

Diệp Thu Bạch nhìn sang thị nữ, cũng không có tu vi, chỉ là một phàm nhân mà thôi.

Một thị nữ có diện mạo bình thường tiến vào, mừng rỡ nói:

"Khỏe rồi thì phải cảm tạ nàng nha, đại tiểu thư rất lương thiện!"

Nhưng phiêu lưu lâu dài trong hông gian thì linh khí trong cơ thể đã không đủ để kích hoạt ngọc bội.

Diệp Thu Bạch làm theo.

Sau khi gặp phải gió lốc không gian, tuy rằng ngọc bội sư tôn cho phòng thân đã ngăn chặn phần lớn thương tổn.

Hình như đã nhận ra Diệp Thu Bạch có sự nghi hoặc.

Điều khiến Diệp Thu Bạch có chút giật mình chính là thuốc trị thương không bằng đan dược sư tôn luyện chế nhưng nếu đặt ở giới vực vĩ độ thấp, e là sẽ được xếp rất cao!

Thị nữ bôi thuốc trị thương lên lưng Diệp Thu Bạch.

Hình như nghe được tiếng động trong phòng.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu:

"Đúng là phải cảm tạ."

"Được rồi, xoay lưng qua đây."

"Ngươi tỉnh rồi?"

"Nơi này là Khang gia thuộc Thanh Hải thành, người cứu ngươi là đại tiểu thư."

Thị nữ đặt thuốc trị thương lên đầu giường, kiên nhẫn nói:

"Đây. . . . . Đây là nơi nào? Là ngươi đã cứu ta sao?"

Thị nữ nói:

"Thuốc trị thương này là thuốc trị thương cấp thấp nhất trong phải, không phải ý của đại tiểu thư, hiện tại Khang gia và Dương gia đang căng thẳng, đã không thể xuất ra tài nguyên nào khác."

Xem ra tới giới vực trung vĩ độ rồi. . . . . .

Thuốc trị thương cấp thấp nhất có thể so với đan dược trị thương đỉnh cấp ở giới vực vĩ độ thấp.

"Theo lời ngươi nói thì hiện tại Khang gia đang gặp nạn?"

"Đúng vậy!"

Thị nữ bất đắc dĩ đáp:

"Thế lực của Dương gia lớn hơn Khang gia nhưng là không biết vì sao lại coi trọng hải vực mà Khang gia sở hữu, muốn tranh đoạt."

"Khang gia tự nhiên không thể nào giao hải vực cho Dương gia, cho nên liền có tình huống hiện tại."

Muốn săn bắt ma thú chỉ có thể nhờ thuyền lớn.

Toàn bộ hải vực đều trong trạng thái cấm bay.

Tài nguyên không nhiều, chỉ có thể dựa vào ma thú trong hải vực để trao đổi tài nguyên từ bên ngoài.

Thanh Hải thành là một thành trì nhỏ yếu vô danh ở giới vực trung vĩ độ.

Tiến vào một quán rượu, Diệp Thu Bạch đã biết được vài thông tin.

Hắn nói cảm tạ lần nữa sau đó rời khỏi Khang gia.

"Tỉnh rồi? Nếu đã tỉnh liền rời khỏi nơi này đi."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu, hỏi:

"Ta sẽ rời đi, nhưng có chuyện gì cần ta hỗ trợ hay không?"

Khang Thành liền biết thị nữ nói tình hình cho Diệp Thu Bạch, trừng nàng, sau đó nói:

"Với thực lực của ngươi thì không giúp được chúng ta, rơi vào vòng xoáy sống không nổi đâu."

Thực lực của Khang Thành ở Đế cảnh sơ kỳ.

Hiện giờ vì cơ thể Diệp Thu Bạch thiếu hụt linh khí nên Khang Thành mới cho rằng Diệp Thu Bạch chỉ là người tu đạo cấp thấp.

Nghe được lời này, Diệp Thu Bạch cười, gật gật đầu.

Nếu người ta đã nói thế này thì Diệp Thu Bạch cũng không mặt dày ở lại.

Khang Thành gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói:

"Thiếu gia."

Thị nữ lập tức đứng dậy, cung kính nói:

Lúc này có một nam tử trẻ tuổi tiến đến.

Nếu mình được người Khang gia cứu giúp thì phải báo đáp.

Diệp Thu Bạch trầm ngâm một lúc.

Đồng thời ở Thanh Hải thành có ba thế lực lớn.

Khang gia, Dương gia cùng với phủ Thành chủ.

Phủ thành chủ có được ba khối hải vực.

Khang gia một khối.

Dương gia hai khối.

Thế nhưng dã tâm của Dương gia cực ký lớn.

Bây giờ muốn nuốt luôn một khối hải vực duy nhất của Khang gia để mở rộng thế lực của mình.

Phủ thành chủ cũng không có xuất thủ ngăn cản, cũng không có trợ giúp Dương gia.

Chỉ tọa sơn quan hổ đấu.

"Hiện tại Dương gia đã toàn diện khai chiến với Khang gia sao?"

"Không sai, đã từ âm thầm chuyển sang công khai, không phải hải vực Khang gia đã có người Dương gia tới chiếm sao."

"Ta biết, đại tiểu thư Khang gia, Khang Hải Quỳnh đã đến chi viện nha?"

"Ừm, chỉ là cao tầng Khang gia đã bị Dương gia ngăn chặn, Khang Hải Quỳnh đi qua cũng rơi vào cảnh hai mặt thụ địch. . ."

Hình như mình được đại tiểu thư Khang gia cứu giúp.

Nghĩ đến đây.

Diệp Thu Bạch đặt linh thạch trên bàn rượu rồi đi hướng về phía hải vực Khang gia!

Về phần linh khí?

Sau khi phục dụng đan dược của sư tôn thì hắn đã hoàn toàn khôi phục.

A.

Có một vị sư tôn tùy hứng cũng không tệ lắm. . . .

Ở hải vực Khang gia.

Khang Hải Quỳnh mang theo đội hộ vệ nhìn đám người Dương gia trước mắt mà sắc mặt có chút khó coi.

"Dương Minh, tướng ăn của Dương gia các ngươi không khỏi quá khó nhìn đi?"

Dương Minh chính là Dương gia nhị thiếu.

Giờ phút này Dương Minh dùnh ánh mắt tham lam quan sát Khang Hải Quỳnh, dưới áo xanh là thân thể mềm mại, hắn liếm môi nói:

"Muốn ta thu tay lại cũng được, nhưng ngươi phải cùng ta về Dương gia."

"Theo ta đi, có lẽ có thể giúp Khang gia các ngươi lưu hương hỏa."

"Theo ngươi?"

Khang Hải Quỳnh vỗ một chưởng thẳng tới Dương Minh.

Chưởng ấn có thủy chi ý cảnh bao trùm mang theo khí thế dọa người.

Dương Minh cười lạnh tung ra một quyền!

Chưởng ấn tiêu tán, Khang Hải Quỳnh cũng kêu lên một tiếng đầy đau đớn rồi lui lại, khóe miệng tràn máu.

"Xem ra, Khang gia phải rời khỏi Thanh Hải thành."

Lập tức phất phất tay cho đám người Dương gia công kích đám người Khang Hải Quỳnh.

Lúc này bỗng có một nam tử cầm kiếm xuất hiện chắn trước người Khang Hải Quỳnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận