Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 58 - Chiến cường giả Võ bảng Tứ vực

Hiển nhiên, độc thủ phía sau màn chính là Lạc Nhật vương triều.

Chỉ là Diệp Thu Bạch không nghĩ tới Lạc Nhật vương triều lại thò bàn tay đến Nam Vực...

Trong đám cung phụng còn có Phạm Kính Nghiêu xếp hạng thứ hai mươi bảy trên Võ bảng Tứ Vực!

Lục hoàng tử Thiên Nguyên vương triều cười nói: "Diệp Thu Bạch, tuy rằng giữa ngươi với ta không có thù hận gì, nhưng ngươi có mâu thuẫn với Lạc Nhật vương triều nên vẫn theo chân bọn họ giải quyết một chút đi?"

Lạc Nhật vương triều rất cường thịnh, dù Thiên Nguyên vương triều cũng không muốn đắc tội.

Thậm chí còn muốn vẫy đuôi lấy lòng.

Diệp Thu Bạch lạnh lùng nhìn, hiển nhiên có người đã mật báo.

Là ai?

Kiếm ý bắt đầu dựng lên!

Phạm Kinh Nghiêu cảm khái: "Trách không được Đại hoàng tử điện hạ lại kiêng kị như thế, thiên phú thật sự đáng sợ."

Không phải ngươi chết, chính là ta vong!

Cảm nhận được cổ kiếm ý này.

Cũng chỉ có hắn mới có cũng đủ động cơ.

Thiên phú này chỉ cần không ngã xuống thì tương lai chắc chắn đứng trên đỉnh đại lục.

Căn bản không cần suy nghĩ nhiều.

Còn trẻ mà kiếm ý đã đạt tới trình độ Đại Kiếm Sư.

Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, giữa bọn họ có tử thù.

Chắc chắn là đại trưởng lão.

Trước mặt đội hình thế này, Diệp Thu Bạch không dám giữ lại chút nào.

Diệp Thu Bạch lạnh nhạt nói: "Ngươi sợ Lạc Nhật vương triều, chẳng lẽ hông sợ ta trả thù sao?"

Diệp Thu Bạch lấy Ám Ma kiếm ra.

Có thù báo thù, có ân báo gấp mười!

Cảnh giới cũng đạt tới Khí Hải cảnh!

"E là chỉ có đám yêu nghiệt Trung Vực mới có thể so sánh..."

Nói quá nhiều cũng không có tác dụng.

Nói tới đây, sắc mặt Lục hoàng tử chợt trở nên lạnh lùng, giọng trầm xuống nhưng âm lượng rất lớn, nói: "Một thiên tài chết non thì có gì đáng sợ?"

Tu vi của Lục hoàng tử cũng không tốt lắm, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

Hiện giờ Thiên Nguyên vương triều có thái độ như thế này, ngày nào đó Diệp Thu Bạch cũng sẽ bước tới hoàng cung Thiên Nguyên vương triều.

Diệp Thu Bạch có ấn tượng với người này.

Đây là nguyên tắc làm người của Diệp Thu Bạch.

Lúc này thân thể Điền Bính biến mất tại chỗ, trực tiếp xuất hiện trước người Diệp Thu Bạch.

Vũ khí là một thanh rìu hai lưỡi to!

Là Điền Bính xếp hạng thứ hai mươi bảy trên Võ bảng Tứ Vực.

Lục hoàng tử cười lắc lắc đầu, nói: "Tuy rằng lời ngươi rất có sức uy hiếp lực, cũng có tư cách nói lời này, chỉ là..."

Lúc này, một tên cung phụng Lạc Nhật vương triều đứng ra, phất phất tay ngăn cản kiếm ý.

"Hôm nay ngươi không cách nào thoát thân."

"Ngươi muốn kéo dài thời gian cũng không có khả năng, nơi đây đã bị phong tỏa, phía Tàng Đạo thư viện cũng không cách nào nhận được tin tức."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Kiếm ý cực kỳ sắc nhọn!

Ma khí ngập trời hóa thành kiếm ý ma đạo quét về phía Lục hoàng tử.

Chuyện đã đến nước này thì tất nhiên là ngươi chết ta sống.

Hắn vươn tay muốn chộp lấy Diệp Thu Bạch nhưng Diệp Thu Bạch nhanh chóng lùi về phía sau.

Nhưng đối phương là cường giả Càn Nguyên cảnh, Diệp Thu Bạch cảm giác như mình không thể làm gì.

Khi tay Điền Bính dừng ở trên vai Diệp Thu Bạch thì có một tia sáng bạc chợt lóe lên.

Điền Bính giật mình, vội vàng lui về phía sau nhưng vẫn không kịp, hai ngón tay đã bị cắt đứt.

"Ai?!"

Lúc này, lão tổ Diệp Gia đã xuất hiện trước người Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch kinh ngạc.

Hắn không nghĩ tới lão tổ sẽ đứng ra giúp hắn.

Chỉ là thực lực của lão tổ còn chưa đạt tới Càn Nguyên cảnh, vẫn ở Thủy Dật cảnh đỉnh phong mà thôi nhưng lại có thể tổn thương cường giả Càn Nguyên cảnh?

Có thể chặt đứt ngón tay của Điền Bính là nhờ ra tay bất ngờ.

Tuy rằng hắn tạm thời có được thực lực Càn Nguyên cảnh nhưng trên thực tế thì vẫn chênh lệch nhiều so với với cường giả Võ bảng Tứ Vực.

Sắc mặt lão tổ trở nên nghiêm trọng.

Phạm Kính Nghiêu nói xong liền vọt về phía lão tổ Diệp gia!

Phạm Kính Nghiêu cũng gật gật đầu, nói: "Vậy thì Diệp gia phải xóa tên khỏi Nam Vực rồi."

Lão tổ hừ lạnh, nói: "Đã tới nước này rồi, không cần nói nhiều nữa."

Đại trưởng lão nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tràn ngập sự oán độc.

Từ sau khi Diệp Thu Bạch chạy thoát liền bày ra thiên phú kinh người.

Lão tổ đã nghiêng về phía Diệp Thu Bạch!

Lão tổ Diệp Gia biết đạo lý dệt hoa trên gấm không bằng đưa than trong ngày tuyết.

Nếu đã lựa chọn đứng bên Diệp Thu Bạch thì phải đánh cược một trận.

Nếu thành công thì Diệp gia có khả năng phát triển đến độ cao mà cả tổ tông cũng không thể đạt đến.

Đương nhiên, thất bại sẽ phải nhận được nguy cơ tương tự.

Diệt tộc.

Lục hoàng tử trầm giọng hỏi: "Tiền bối không sợ Diệp gia bị diệt sao?"

Hiện giờ lão tổ Diệp Gia mượn lực lượng tế tự để thực lực đạt tới Càn Nguyên cảnh trong thời gian ngắn.

Diệp gia là một trong bốn gia tộc lớn ở Thiên Nguyên thành, tự nhiên cũng có át chủ bài!

Lão tổ lạnh nhạt nói: "Chỉ là mượn lượng lượng tế tự tổ tiên mà thôi."

Vẻ mặt Điền Bính có chút khó coi nói: "Vận dụng bí pháp sao?"

Sắc mặt lão tổ hơi tái.

Hắn làm như thế nào?

Hiện giờ thêm Phạm Kính Nghiêu tiến công làm lão tổ không thể chịu nổi.

Diệp Thu Bạch thấy cảnh này, sắc mặt cũng trầm xuống.

Mà nơi này có kết giới bao phủ, đạo cụ truyền tin do Tàng Đạo thư viện cung cấp cũng không cách nào truyền tin tức đi.

Lúc này Lục hoàng tử cũng phất phất tay, đám cấm quân hoàng cung bắt đầu xuất động.

Tuy rằng không khủng bố như Tu La Thiết Kỵ cũng không thể khinh thường.

Điền Bính lên tiếng: "Diệp Thu Bạch, từ bỏ chống cự đi, ngươi không có phần thắng."

Diệp Thu Bạch không nói gì, nắm chặt kiếm trong tay, chiến ý chậm rãi bốc lên đại biểu cho thái độ của hắn!

Điền Bính sửng sốt, ngay sau đó thầm cảm thấy đáng tiếc.

Dù đối mặt với cường giả Võ bảng như hắn, rơi vào tuyệt cảnh thế này mà vẫn có chiến ý, không hề khiếp đảm.

Với tâm tính và thiên phú này, chỉ cần không ngã xuống, cả đại lục đều sẽ biết tên của hắn!

Đáng tiếc không phải người một nhà.

Nghĩ đến đây, Điền Bính liền ra tay.

Cầm thanh rìu to trong tay, hắn bỗng đạp một bước trên không.

Trong không khí truyền đến từng tiếng nổ, thân thể Điền Bính phóng về phía Diệp Thu Bạch.

Ngay sau đó, rìu to ầm ầm chém thẳng tới Diệp Thu Bạch.

Không gian nơi lưỡi rìu lướt qua đều như muốn vỡ vụn.

Lưỡi rìu còn chưa chạm đến người Diệp Thu Bạch thì hắn đã cảm nhận được một lực lượng không thể ngăn cản.

Đây là áp chế tuyệt đối về mặt cảnh giới.

Chênh lệch giữa Càn Nguyên cảnh và Khí hải cảnh lớn hơn chênh lệch giữa Tử Phủ cảnh và Khí Hải cảnh rất nhiều!

Sức người khó có thể vượt qua.

Huống hồ Điền Bính cũng không phải Càn Nguyên cảnh bình thường.

Hắn chính là cường giả Võ bảng Tứ Vực!

Giờ phút này, lòng Diệp Thu Bạch không hề có sự sợ hãi.

Hắn muốn nhìn xem sự chênh lệch giữa mình và cường giả Võ bảng lớn đến mức nào.

Ám Ma trong tay chém ra.

Ma khí mãnh liệt, kiếm ý ngang dọc.

Thiên Ma Cửu Kiếm, kiếm thứ sáu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận