Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 155 - Sóng ngầm lưu động

Toàn bộ Bắc Vực đã rơi vào khủng hoảng.

Chỗ Lạc Nhật vương triều đi qua, không chỉ có tông môn bị diệt sạch, ngay cả phàm nhân, tán tu trên đường cũng không buông tha!

Điều làm mọi người kinh hãi khó hiểu chính là thi thể những tán tu và phàm nhân đều chỉ còn lại lớp da.

Đã không còn máu thịt, không còn khung xương!

Giống như bị rút cạn hết.

Điều này khiến mọi người khủng hoảng không thôi.

Đều bắt đầu thoát khỏi Bắc Vực, đi đến các vực khác.

Sau chiến tuyến.

Nghe vậy, Hoàng Thiên Minh mở mắt, cười nhạo một tiếng: "Lòng dân? Đó là thứ gì."

"Kẻ yếu chỉ có thể bị người chém giết, chỉ cần thực lực đủ mạnh, nắm tay đủ lớn, dù không có lòng dân thì lại như thế nào?"

"Bất lợi với việc Lạc Nhật vương triều dừng chân ở Bắc Vực."

"Trên thế giới này, chỉ có cường giả mới có quyền lên tiếng."

Hoàng Nhất Thống nhíu mày nói: "Thiên Minh, cách làm của ngươi không khỏi quá mức với vi phạm lẽ trời."

Hoàng Thiên Minh trở nên lạ lẫm, ngay cả hắn cũng cảm thấy như mới nhận biết.

Hoàng Nhất Thống cũng biết được tin tức này, hắn nhìn Hoàng Thiên Minh đang bình tĩnh tu luyện trước mắt.

"Những người khác không cần thần phục với ngươi sao?"

Hoàng Thiên Minh nhắm mắt, chậm rãi đáp lại: "Có gì không thể?"

Giờ phút này hắn cảm thấy Hoàng Thiên Minh có chút xa lạ.

Hoàng Nhất Thống ngẩn người.

Hoàng Thiên Minh không có đáp lại.

"Dù thống trị toàn bộ Bắc Vực thì cũng sẽ mất đi lòng dân!"

Hắn khịt mũi coi thường lời Hoàng Nhất Thống nói.

Sắc mặt Hoàng Nhất Thống trở nên âm trầm.

Nhưng hiện giờ Hoàng Nhất Thống cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ đành thở dài: "Thiên Minh, thành lập một vương triều không chỉ cần thực lực, còn cần lòng dân nữa, ta hy vọng ngươi có thể hiểu điều này."

Nàng có không ít ý nghĩ kỳ lạ, luyện chế ra không ít đan dược hữu dụng.

Mọi người lại tiến hành tu luyện.

Hiện giờ tầng thứ hai yêu cầu nơi cực hàn.

Dù như thế, chỉ cần có thực lực thì sao lại không có cách đứng vững chứ?...

Tiểu Hắc liền khởi hành đến Bắc Vực, hắn muốn rèn luyện thân thể, tu luyện Vạn Cổ Ma Thể.

Trước không nói tới hắn căn sẽ không quản Lạc Nhật vương triều thế nào.

Thường hay nhìn về hướng Bắc Vực trong lúc tu luyện.

Còn Diệp Thu Bạch, tuy rằng cũng đang tu luyện nhưng Mộ Tử Tình nhận ra trong lòng Diệp Thu Bạch không bình yên.

Hồng Anh thì tu luyện cả ngày, tranh thủ khôi phục thực lực.

Ở Thảo Đường.

Nhưng Nam Vực không có nơi cực hàn.

Cả hàn băng ý cảnh của hàn băng kiếm linh cũng hoàn toàn không có thể gọi là cực hàn.

Sau đó nghe Hồng Anh nói ở cực bắc Bắc Vực có khả năng tồn tại một nơi cực hàn.

Sau khi trở về từ bí cảnh, Mộc Uyển Nhi càng thêm khắc khổ nghiên cứu đan dược.

Khi rời khỏi bí cảnh thì Tiểu Hắc đã luyện thành tầng thứ nhất của Vạn Cổ Ma Thể.

Tiểu Hắc thì đến Bắc Vực.

Ninh Trần Tâm giam mình trong phòng, suy nghĩ về đạo của mình, về sau nên làm như thế nào.

Giờ phút này, Diệp Thu Bạch kết thúc tu luyện, lại nhìn về phía Bắc Vực, thở dài một hơi.

Mộ Tử Tình đi tới, ngồi xếp bằng bên cạnh Diệp Thu Bạch, dịu dàng nói: "Làm sao vậy, lại nghĩ đến chuyện ở Bắc Vực sao?"

Diệp Thu Bạch cười khổ gật đầu.

Lạc Nhật vương triều là khúc mắc của hắn.

Cũng là mục tiêu đầu tiên của hắn.

Hắn đã từng cầm kiếm nói.

Ngày nào đó sẽ san bằng Lạc Nhật!

Hiện giờ, Lạc Nhật vương triều phát động chiến tranh, muốn chỉnh hợp Bắc Vực.

Làm cho dân chúng lầm than.

Nó đứng lù lù, cũng không bị dòng nước xiết xói mòn chút nào.

Tảng đá đứng lặng giữa mặt hồ.

Trên tảng đá có vô số vết kiếm, lỗ thương cùng với quyền ấn.

Trong màn bụi nước có một tảng đá to.

Hình thành một màn bụi nước.

Nước đổ xuống hồ tựa như sao băng rơi xuống, tạo ra vô số bọt nước.

Diệp Thu Bạch cười khổ nói: "Sao ta lại không biết điểm này, nhưng lòng ta không cách nào yên tĩnh, không cách nào giải quyết."

Mộ Tử Tình cũng không có biện pháp trợ giúp Diệp Thu Bạch giải quyết khúc mắc.

Lục Trường Sinh đang nằm bên ghế nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nói: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, đi theo ta đi."

Lục Trường Sinh nói xong liền đứng dậy, đi về phía sau Thảo Đường.

Diệp Thu Bạch sửng sốt, ngay sau đó đuổi theo.

Phía sau Thảo Đường là một ngọn núi.

Theo Lục Trường Sinh tiến vào núi, Diệp Thu Bạch đi tới trước một thác nước.

Thác nước có quy mô không lớn.

Nhưng dòng nước rất chảy rất xiết.

Cảnh giới của Mộ Tử Tình cũng nhanh chóng tăng lên.

Từ sau khi giải quyết vấn đề thể chất.

"Với tu vi hiện tại của ngươi còn không đủ để thay đổi chiến cuộc."

Mộ Tử Tình an ủi: "Ta cảm thấy Tần viện trưởng và Lục tiền bối nói đúng, hiện giờ ngươi cần tăng cường thực lực."

Nhưng gặp được chuyện bất bình sẽ ra tay tương trợ.

Hắn cũng không phải đại thiện nhân gì đó.

Lục Trường Sinh đi đến bờ hồ, chỉ vào tảng đá rồi nói: "Tảng đá này là lão nhân kia để cho đệ tử Thảo Đường tu luyện."

Lão nhân?

Diệp Thu Bạch sửng sốt, ngay sau đó hiểu ra.

Là chủ nhân đời trước của Thảo Đường.

"Ngươi dùng nó luyện kiếm đi, khi nào có thể khắc được trăm vết kiếm trên tảng đá thì ta sẽ cho phép ngươi đến Bắc Vực."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu rồi nhảy lên trên tảng đá to.

Nhưng chỉ vừa mới đứng vững thì dòng nước xiết lại trút xuống!

Nện thật mạnh vào thân thể Diệp Thu Bạch.

Sắc mặt của Diệp Thu Bạch biến đổi, dòng nước xiết nặng hơn vạn cân đập vào trên người khiến hắn cảm giác đau đớn kịch liệt!

Hơn nữa ngay cả đứng bình thường cũng không thể đứng vững,"À, đúng rồi, chỉ có thể dùng kiếm gỗ nha."

Nghe Lục Trường Sinh nói.

Diệp Thu Bạch cắn răng lấy kiếm gỗ ra, muốn vung kiếm, nhưng bởi vì dòng nước xiết ảnh hưởng, hắn căn bản không cách nào đứng vững.

Lập tức rơi xuống hồ.

Sắc mặt Diệp Thu Bạch trở nên nghiêm trọng, hắn lại nhảy lên tảng đá to lần nữa.

Nhưng tình huống vẫn giống như cũ.

Không thể đứng vững.

Nhìn thấy cảnh này, Lục Trường Sinh mới nhẹ nhàng thở ra.

Thác nước này vốn không bình thường, trong đó có khắc trận pháp gia tăng trọng lượng.

Hơn nữa đã được hắn cải tiến, cường độ còn mạnh hơn lúc trước.

Vì để Diệp Thu Bạch có thể ở yên trong Thảo Đường, không ra ngoài gây chuyện!

Bắc Vực có chuyện gì thì liên quan gì tới hắn chứ.

Nếu Diệp Thu Bạch đến Bắc Vực, chắc chắn sẽ gặp phải một đống chuyện, đến lúc đó sư phụ này lại phải tới chùi đít sao?

Thật vất vả mới được nghỉ ngơi, trước để hắn ở chỗ này tu luyện thôi.

Lục Trường Sinh nghĩ đến đây lại nhìn thoáng qua Diệp Thu Bạch đã rớt xuống hồ, hài lòng gật gật đầu.

Xoay người rời đi.

Hẳn là đủ cho Diệp Thu Bạch tu luyện một thời gian. ...

Một tháng trôi qua nhanh như cắt.

Chiến sự ở Bắc Vực vẫn thảm thiết như cũ.

Nhưng bởi vì các thế lực liên hợp với nhau nên chuyện tông môn bị diệt giảm đi rất nhiều.

Lạc Nhật vương triều cũng đưa ra kế hoạch ứng phó.

Chia binh thành ba đường.

Do ba cường giả dưới trướng Hoàng Nhất Thống dẫn đội.

Tiến hành vây quét chặn đánh các thế lực Bắc Vực.

Bên người ba tên cường giả đều có một cái quan tài.

Vì phòng ngừa cường giả Bắc Vực bất ngờ tấn công.

Hoàng Nhất Thống tọa trấn hoàng cung.

Hoàng Thiên Minh ẩn trong bóng tối tiến hành phục kích.

Trong lúc nhất thời, các thế lực Bắc Vực cũng không có kế hoạch ứng phó tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận