Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1129 - Bất Diệt Tinh Trảo, Lạc Tinh Thần Phủ!

. . . .

Dung nhập sao trời vào trong công kích của mình.

Phương thức công kích này do Thạch Sinh tôi luyện ra trong quá trình không ngừng chiến đấu, đồng thời dưới sự chỉ đạo của Lục Trường Sinh đã đến mức đại thành!

Tinh Vẫn...

Đây là tên Thạch Sinh mà đặt cho chiêu thức này.

Ý nghĩa một phủ hạ xuống như tinh thần vẫn lạc!

Cảm nhận được một kích này, ngay cả Tinh Thần Thần Đế cũng hô một tiếng:

"Tiểu tử tốt lắm!"

Thạch Sinh cũng không có ý định cho đối phương cơ hội phản ứng, hắn cần thừa dịp đối phương không chuẩn bị mà vận dụng toàn lực đánh bại.

Trường côn của Uông Kinh Châu đứt đôi, hai tay trước sau cầm trường côn cũng bị đánh gãy.

Nặng quá!

Theo một tiếng gãy giòn vang.

Uông Kinh Châu trợn tròn mắt, đồng tử đột nhiên co rút lại.

Một khi huyền phủ rơi vào đầu Uông Kinh Châu, e là toàn bộ thân thể, thậm chí cả thần hồn đều sẽ bị cắt thành hai nửa

Huyền phủ hung hăng chém vào trường côn của Uông Kinh Châu.

Hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi ngã về phía sau.

Thân thể không chịu khống chế mà khụy xuống!

Trường côn trong nháy mắt bị uốn cong đến cực hạn!

Răng rắc...

Túc Trình đã cầm trường kiếm đâm về phía xương sườn của hắn rồi.

Uông Kinh Châu căn bản không có khả năng thừa nhận một kích này.

Có thể nói nếu như Thạch Sinh lựa chọn mạnh mẽ chém Uông Kinh Châu.

Thạch Sinh thừa dịp truy kích, nâng Minh Hoàng Huyền Phủ tiếp tục chém tới Uông Kinh Châu!

Nhưng mà Thạch Sinh cũng không có một chọi một.

Hắn cần phải nắm chắc từng khắc một.

Nhưng loại tình hiện tại không cho phép Thạch Sinh lãng phí cơ hội chém giết đối phương!

Sóng khí thật lớn mang theo dung nham địa hỏa chia thân thể Uông Kinh Châu làm đôi!

Thậm chí còn bị thanh kiếm đâm xuyên thân thể.

Dứt lời thah kiếm trong tay Túc Trình phun ra kiếm ý sắc bén!

Tuy rằng Uông Kinh Châu sẽ ngã xuống nhưng Thạch Sinh cũng sẽ trọng thương!

Hắn phát hiện dù mình dùng lực như thế nào cũng không cách nào vặn vẹo hay nhúc nhích thanh kiếm đang đâm vào chỗ xương sườn Thạch Sinh.

Nhưng ngay sau đó sắc mặt Túc Trình liền thay đổi.

Hai tay hắn nắm chạy chuôi kiếm, cổ tay chuyển động muốn xoay kiếm xoắn nát cơ thể Thạch Sinh.

Thông thường người ta sẽ lựa chọn buông tha một kích trí mạng mà nhanh chóng tránh né bảo toàn bản thân.

Kiếm của Túc Trình cũng trực tiếp đâm vào xương sườn Thạch Sinh!

Sắc mặt Túc Trình trở nên lạnh lùng, tay cầm kiếm đâm vào thân thể Thạch Sinh, mặt kề sát Thạch Sinh, lạnh lùng nói:

"Tuy rằng Uông Kinh Châu khinh địch chết không đáng tiếc, bất quá ngươi không khỏi quá xem thường một kiếm của ta đi?"

Thời gian cho hắn đã không còn tới một nén nhang!

Ầm ầm ầm!

Tinh Vẫn!

Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng Thạch Sinh, Minh Hoàng Huyền Phủ trong tay không hề dừng lại chút nào, vẫn bổ xuống!

Giống như trong cơ thể Thạch Sinh có thứ gì đó cực kỳ kiên cố đè ép kiếm của hắn, hạn chế hành động!

Đúng là như vậy.

Vì phòng ngừa Túc Trình dùng kiếm phá hoại thân thể, Thạch Sinh cố ý rót một lượng tinh thần chi lực too lớn vào chỗ xương sườn để trấn áp kiếm của Túc Trình.

Đồng thời xương sườn còn được dung nhập một ngôi sao!

Trong khoảnh khắc Túc Trình biến sắc, Thạch Sinh cũng không dừng lại vì đau đớn.

Bàn tay hắn chộp thẳng tới mặt Túc Trình.

Lại có một ngôi sao trôi nổi quanh thân Thạch Sinh dung nhập vào bàn tay hắn!

Bất Diệt Tinh Trảo!

Phụt!

"Xem ra sau khi giết hai tên phế vật thì lòng tin của ngươi bành trướng không ít, nhưng mà ta không giống như bọn hắn..."

Nghe vậy, Tống Từ cười lạnh một tiếng nói:

"Ta không có thời gian dây dưa với ngươi, nhanh chóng dừng cột đá lại!"

Thạch Sinh lạnh lùng nhìn Tống Từ, trầm giọng nói:

"Vốn cho rằng hai người Uông Kinh Châu và Túc Trình đồng thời ra tay đối phó ngươi đã rất nể mặt ngươi rồi, bây giờ xem ra ngược lại là do ta khinh địch."

"Thật sự không ngờ thực lực của ngươi lại đạt tới trình độ này."

Sắc mặt Tống Từ khó coi khi nhìn thấy một màn này.

Thạch Sinh một mình thuấn sát Uông Kinh Châu và Túc Trình chỉ trong thời gian vài nhịp thở.

Ba người bọn họ đều có tu vi Thần Hoàng cảnh sơ kỳ.

Nhưng thực lực mà Thạch Sinh biểu hiện ra đã hoàn toàn toàn vượt qua cảnh giới!

Nếu nói Uông Kinh Châu và Túc Trình không kịp vận dụng toàn lực.

Có lẽ Uông Kinh Châu thật sự không vận dụng toàn lực, nhưng dưới mà đối mặt với công kích của Thạch Sinh hắn không có cơ hội dùng toàn lực.

Điều này chứng minh năng lực thực chiến của Thạch Sinh vượt xa hai người bọn họ.

Thạch Sinh ngưng trọng rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể.

Tống Từ âm trầm nói:

Dung nham địa hỏa trong nháy mắt quét sạch thi thể không đầu của Túc Trình...

Thi thể không đầu của Túc Trình ngã xuống.

Thần hồn câu diệt!

Đầu Túc Trình giống như là dưa hấu nổ tung, máu thịt tán loạn!

Trước ánh mắt hoảng sợ vì không kịp phản ứng của Túc Trình, Thạch Sinh đột nhiên dùng sức bóp mạnh.

Bàn tay hung hăng nắm chặt đầu Túc Trình.

"Nếu ngươi nghĩ rằng ta là một kẻ lỗ mãng thì đã mắc một sai lầm lớn."

Thạch Sinh khẽ nhíu mày.

Hắn cảm nhận được khí tức phát ra từ thân thể Tống Từ, nhìn không thấu!

Tống Từ vung tay, một cỗ khí tức tịch diệt từ thân thể tuôn trào ra, khóe miệng nhếch lê nở một nụ cười tà dị, nói:

"Vốn muốn giấu lâu hơn một chút, đến Tổ Đế bản khối rồi mới vận dụng.

Bất quá cũng không kém bao nhiêu, dù sao ngươi cũng không cách nào mang tin tức về."

Thần Hoàng cảnh trung kỳ!

Nhưng cỗ khí tức này lại không giống với Thần Hoàng cảnh trung kỳ.

Chỉ có thể nói cảnh giới của Tống Từ hoàn toàn không cùng cấp với năng lực thực chiến.

Hắn cũng là một cường giả vượt biên tác chiến!

Thạch Sinh cũng không có vẻ kinh hãi gì, dù sao mấy người Ninh sư huynh đã sớm đoán được Tống Từ vì che dấu thực lực nên mới làm ra vẻ lỗ mãng.

Trong Bách Đế thành, Tưởng Thanh Loan cũng từng thấy được một phần thiên phú của Tống Từ.

Minh Hoàng Huyền Phủ trong tay Thạch Sinh biến mất, thay vào đó là một thanh phủ trông cổ, bình thường.

Nhưng khi thanh phủ này xuất hiện trong tầm mắt Tống Từ, hắn lại nhíu mày.

Hắn không thể nhìn thấu vũ khí này.

Cảm thấy giống như một mảnh hỗn độn!

Tinh Thần Thần Đế cũng kinh hãi.

Sao tiểu tử này lại có vũ khí đẳng cấp này?

Thạch Sinh nắm chặt thanh phủ, đưa mắt nhìn Tống Từ, thản nhiên nói:

"Đây là lần đầu tiên ta sử dụng vũ khí này, tuy rằng còn không cách nào vận dụng toàn bộ lực lượng của nó nhưng có thể dùng ngươi để thử đi."

"Lạc Tinh Thần Phủ!"

Đây là lễ bái sư mà Lục Trường Sinh tặng cho Thạch Sinh!

Hiện giờ hắn đã đạt tới Thần Hoàng cảnh sơ kỳ.

Lạc Tinh Thần Phủ cũng sơ lộ phong mang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận