Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 609 - Thanh Vân kiếm chủ

. . . . . . . .

Tạm thời không nói tới thể chất, dù sao đều là thể chất đứng đầu rồi.

Sau đó xem xét xem bản thân am hiểu cái gì?

Cuối cùng Lục Trường Sinh tổng kết ra được.

Mình am hiểu kiếm đạo, thương đạo, luân hồi chi đạo, thiên lôi chi đạo, sinh tử chi đạo, không gian chi đạo. . . . . .

Hừm. . . . . .

Sau khi Lục Trường Sinh tổng kết xong thì không khỏi đau đầu.

Trước khi tổng kết hắn cảm thấy bản thân mình không có am hiểu gì hết.

Cũng không có quá nhiều hạn chế.

Có thể nói, loại này công pháp này yêu cầu rất thấp nhưng hạn mức lại cực kỳ cao!

Loại công pháp này phải rất cơ bản.

Nhưng lại bởi vì tính kiêm dung quá lớn, chỉ có người có thể tu luyện nhiều loại quy tắc chi như Lục Trường Sinh hoặc là nhiều loại công pháp mới có thể phát huy ra uy lực cực hạn của loại công pháp!

Nếu muốn dung nhập nhiều quy tắc chi lực như vậy vào trong một công pháp.

Còn đan đạo cùng trận đạo và phù triện chi đạo thì tạm thời không cần tính ở trong đó.

Sao đến bây giờ cảm giác cái gì mình cũng biết đâu?

Ai cũng có thể tu luyện.

Hắn chỉ có thể sáng tạo ra một công pháp có tính dung nạp cường đại.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại.

Người nào cũng có thể tu luyện.

Nghĩ đến đây.

Sẽ không gây tẩu hỏa nhập ma.

Lục Trường Sinh liền bắt đầu suy nghĩ công pháp.

Nhưng mà có thể đạt tới cực hạn, e là cũng chỉ có một mình Lục Trường Sinh thôi.

Dù sao đây là ba loại chức nghiệp bất đồng.

Đây là một quá trình dòng cho nên Lục Trường Sinh cho bản thân thời gian ba tháng.

Điều này đại biểu cho sự thất bại.

Sau đó lại dùng nửa đời sau để hoàn thiện, tra lậu bổ khuyết!

Chuyện này giống như đặt một một đám lửa cùng một bãi nước cho vào trong một cái chai.

Tự nghĩ ra công pháp có độ khó cao đến vậy mà cũng chỉ cho chính mình thời gian ba tháng thôi?

Đầu hắn bắt đầu sắp xếp, kết hợp các loại thiên địa quy tắc, muốn tìm một điểm cân bằng bên trong đó.

Bên kia.

Quả thực là không cho người ta sống. . . . . . . . . . . .

Còn cho rằng này ba tháng đã dài rồi?

Có thể là nước sẽ dập tắt lửa hoặc là lửa làm nước bốc hơi.

Cuối cùng mới có khả năng thành công!

Mà phần lớn đều là công pháp tàn khuyết!

Còn Lục Trường Sinh thế nào?

Nhưng một khi diễn hóa thành lửa trong nước hoặc nước trong lửa thì thành công.

Người khác tự nghĩ ra công pháp đều tốn hơn phân nửa cuộc đời, một đường thôi diễn, lý giải.

E là một đám sẽ đập đầu vào đá để tự sát. . . . . .

Nếu để những người khác biết được ý tưởng của Lục Trường Sinh.

Ở giới vực trung vĩ độ.

Bên trong bí cảnh Thiên Kiếm Phong.

Diệp Thu Bạch đã tới pho tượng cuối cùng.

Sau khi Diệp Thu Bạch tay cầm Tinh Vẫn kiếm chém một kiếm tới phía trước, đánh nát công kích mà pho tượng cuối cùng phóng xuất ra.

Rốt cuộc hắn cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, tươi cười:

"Tốn nhiều thời gian như vậy, cuối cùng cũng luyện thành. . . . . ."

Cũng trong một khắc này, chín pho tượng bên trong đại điện lại tản mát ra kiếm quang nhàn nhạt.

Từng sợi kiếm quang hóa thành từng cột sáng, sôi nổi bắn ra rồi tụ ở trung tâm đại điện.

Thấy thế Diệp Thu Bạch xoay người nhìn.

Diệp Thu Bạch hơi sửng sốt.

Bóng mờ nói thẳng vào vấn đề chính.

"Vậy ngươi có muốn bái bổn chủ làm sư phụ?"

Người có được loại thể chất không một ai không phải là vương giả kiếm đạo.

Không gì sánh nổi.

Chính là thể chất thích hợp tu luyện kiếm đạo nhất trong vũ trụ này.

Chỉ là hai mắt có chút quen thuộc.

Diệp Thu Bạch cũng không có nghĩ nhiều, chắp tay nói:

"Tiểu bối Diệp Thu Bạch, đa tạ tiền bối truyền thừa."

Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân bóng mờ tự nhiên là tổ sư sáng lập Thiên Kiếm Phong.

Bóng mờ có gương mặt cực kỳ hư ảo nhưng cặp mắt lại cực kỳ rõ ràng.

Ánh mắt như kiếm sắc, chớp mắt liền nhìn thấu nội tâm của Diệp Thu Bạch.

"Ngươi có thể tiến vào nơi đây và đi tới một bước này đại biểu cho ngươi có thể chất đồng dạng với bổn chủ, Hỗn Nguyên Kiếm Thể."

Diệp Thu Bạch gật gật đầu.

Hỗn Nguyên Kiếm Thể đúng là lời cây liễu nói.

Cỗ kiếm ý này ngay cả hắn đã tới kiếm đạo Siêu phàm cảnh cũng không cách nào sánh được!

Cho dù là bóng mờ nhưng Diệp Thu Bạch cũng có thể nhìn thấy được kiếm ý ngang dọc trong đôi mắt.

Thân mặc áo bào trắng.

Trong tay cầm một thanh kiếm, hình như là kiếm gỗ. . . . . .

Trông bóng mờ giống hệt mấy pho tượng.

Có một bóng mờ đang chậm rãi thành hình.

Nhưng ngay sau đó không chút do dự, lắc lắc đầu cười nói:

"Tiền bối, ta đã có sư tôn."

"Nếu như truyền thừa này chỉ có bái ngài làm sư phụ mới có thể tu luyện, vậy sau này ta sẽ không sử dụng nữa."

"Thậm chí vứt bỏ hết chỗ tốt đã đạt được ở nơi đây."

Đối với Diệp Thu Bạch mà nói.

Nếu đã đã bái Lục Trường Sinh làm sư phụ thì không có khả năng lại đầu nhập vào môn hạ những người khác.

Bóng mờ nghe xong cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không có tức giận mà chỉ bình tĩnh gật gật đầu.

"Rất tốt, kiếm tu chắc chắn phải có phẩm tính này, đã quyết định chuyện gì liền thẳng tiến không lùi, vĩnh viễn không thay đổi mới có thể không mất đi sự sắc nhọn của kiếm trong tay mình."

"Như thế bổn chủ cũng sẽ không bức bách ngươi, nếu ngươi đoạt được truyền thừa đó chính là duyên phận."

"Ngươi có thể tiếp tục tu luyện, đây là duyên giữa ta và ngươi."

Nói tới đây.

Bóng mờ trầm ngâm một lát sau đó ngón tay chỉ về vị trí giữa hai chân mày của Diệp Thu Bạch.

Một tiểu kiếm do lực lượng thần hồn ngưng tụ thành chui vào trong đầu Diệp Thu Bạch!

"Đây là một tia thần hồn của bổn chủ, ngày sau thực lực của ngươi đạt tới cấp độ có thể đến giới vực vĩ độ cao, ngươi có thể dùng nó để tìm ta."

"Danh xưng của ta . . . Là Thanh Vân Kiếm Chủ."

Bóng mờ nói xong liền biến mất tại chỗ.

Thanh Vân Kiếm Chủ?

Diệp Thu Bạch lắc đầu bật cười.

Thật sự đúng là duyên phận.

Hai người đều có Hỗn Nguyên Kiếm Thể.

Danh hào lại giống nhau như thế.

Ở Man Hoang giới vực, Diệp Thu Bạch sáng lập một tông môn chính là Thanh Vân kiếm tông.

Cũng được người ta xưng là Thanh Vân Kiếm Thánh!

Ngay sau đó Diệp Thu Bạch khom lưng hướng về vị trí Thanh Vân Kiếm Chủ biến mất một cái rồi mới xoay người rời khỏi đại điện.

Giờ phút này, bên ngoài bí cảnh.

Tông chủ Thiên Kiếm Phong phong Hoắc Chính Hành vẫn đang canh giữ.

Hoắc Chính Hành đột nhiên mở mắt kinh dị nhìn về phía tấm bia đá bị dây leo xanh biếc bao trùm!

Những sợi dây leo lại đang không ngừng rơi ra.

Sau khi cảm thấy kinh dị thì trên mặt Hoắc Chính Hành lại tràn ngập sự vui mừng.

Trước đó hắn đã nói với Diệp Thu Bạch.

Nếu vẫn không có người đạt được truyền thừa thì không cách nào thanh trừ đám dây leo này.

Chỉ khi nào có người đạt được truyền thừa thì bọn chúng mới có thể rơi xuống!

Hiện giờ rơi xuống liền đại biểu cho Diệp Thu Bạch đã thành công!

Đang lúc Hoắc Chính Hành vui sướng thì Diệp Thu Bạch chậm rãi đi ra khỏi bí cảnh.

Hoắc Chính Hành lập tức tiến tới vỗ vỗ bả vai Diệp Thu Bạch, cười to nói:

"Tốt! Tiểu tử tốt lắm! Thật sự để cho ngươi thành công!"

Diệp Thu Bạch mỉm cười, gật gật đầu đáp:

"May mắn mà thôi."

"Khiêm tốn làm cái gì chứ?"

Hoắc Chính Hành cười nói:

"Được rồi, theo ta, ta giao bội kiếm của lão tổ cho ngươi."

"Sau đó là thời điểm nên thông tri toàn bộ Thiên Kiếm Phong."

"Thiên Kiếm Phong chúng ta sẽ không tiếp tục tĩnh lặng nữa!"

Truyền thừa xuất hiện, Thiên Kiếm Phong không cần tiếp tục điệu thấp.

Hoắc Chính Hành cũng tính toán công bố chuyện này, dùng để khích lệ, khiến các đệ tử Thiên Kiếm Phong phấn chấn tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận