Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 1168 - Hoàng tước ở phía sau!

. . . .

Biến hóa nghiêng trời lệch đất của Tân Hồng Y khiến Mục Phù Sinh và Diệp Thu Bạch đều kinh hãi.

Bất kể là cảnh giới hay năng lực huyết mạch đều bay vọt.

Ánh mắt cũng tốt hơn!

Phụt!

Nghe động tĩnh, Mục Phù Sinh quay đầu lại liền thấy Diệp Thu Bạch lại nôn ra một ngụm máu lớn, sau đó lập tức khoanh chân ngồi xuống.

Mục Phù Sinh bước nhanh tới bên cạnh Diệp Thu Bạch, bàn tay có lôi đình lực thượng cổ bao phủ khoác lên lưng Diệp Thu Bạch.

Đây là phát hiện quan trọng sau khi Mục Phù Sinh giao thủ với Tân Hồng Y.

Linh khí chung quanh hội tụ thành vòng xoáy vây lấy Diệp Thu Bạch.

Để tránh Tân Hồng Y giết hồi mã thương... hoặc người của Giám Sát Thánh Điện đến quấy nhiễu. ...

Cũng không biết là nhân họa đắc phúc hay do Diệp Thu Bạch có nền tảng vững chắc.

Nhận thấy một màn này, Mục Phù Sinh lập tức bố trí phòng ngự nặng nề xung quanh.

Nhưng ít còn hơn không có.

Dưới sự vây công của ba con cự hùng, tuy rằng Mục Thích có thể miễn cưỡng né tránh.

Lôi đình lực có thể khắc chế tà ma chi lực ở một mức độ nhất định.

Ở bên kia.

Lôi đình chi lực bao quanh Diệp Thu Bạch, phối hợp với hắn xua đuổi ma diễm trong cơ thể.

Chỉ là cỗ tà ma chi lực này có chút bất đồng với tà ma chi lực khác, tác dụng của lôi đình giảm đi nhiều...

Đây là dấu hiệu đột phá!

Cực kỳ chật vật!

Khí tức của hắn bắt đầu dâng trào, giống như đại dương mênh mông sóng sánh!

Nhưng mà tình huống áp lực cực độ này cũng mang khiến thực lực Mục Thích tăng lên nhiều!

Thân thể Mục Thích đầy thương tích, áo trắng mà Diệp Thu Bạch đưa cho cũng đã bị máu tươi thấm đẫm, cánh tay trái trông như đã gãy rồi.

Nhưng một thời gian sau trong tình huống linh khí và thể lực trong cơ thể chống đỡ hết nổi khó tránh khỏi bị thương.

Đột nhiên hoa văn màu đen trên người mỗi một con mãnh thú bắt đầu tiêu tán... Cả tơ máu nồng đậm trong hai mắt cũng tan đi.

Mặc dù dưới sự chỉ huy của Từ Mộng còn có thể miễn cưỡng kiên trì, nhưng theo thời gian dần trôi, càng nhiều thôn dân trọng thương hơn!

trong nháy mắt hắn bộc phát ra khí tức Khí Hải cảnh đỉnh phong! Sau đó phóng về phía đàn thú!

Hôm nay bước vào Khí Hải cảnh sơ kỳ!

Cùng lúc đó Ngải Tuyết cũng nhíu mày, truyền âm nói:

Dù tu vi kiếm đạo hay cảnh giới tu đạo đều tăng.

Nhưng mà bốn người vọt tới nửa đường thì thấy một nam tử có gương mặt lạnh lùng đột nhiên xuất hiện ở giữa ba con cự hùng, trước người Mục Thích.

Bốn người Ngưu Trọng đều gật đầu, nhanh chóng phóng về phía cự hùng.

"Bốn người các ngươi đi chém ba con cự hùng kia!"

Ngưu Trọng, Vương Đan cùng với hai tên đệ tử còn lại của Ngải Tuyết cũng không có ý định toàn lực xuất thủ, một mực ở biên giới du tẩu, bảo đảm thể lực.

Mỗi một quyền hạ xuống đều sẽ khiến một đám mãnh thú tử vong!

Từ Mộng thấy một màn như vậy, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì bất quá cũng lớn tiếng chỉ huy nói:

"Tất cả mọi người ra tay phản công!"

Nếu như không có Tiểu Thụ ở phía sau luyện đan trợ giúp, chỉ sợ những thôn dân bị thương đã sớm chết.

Thấy cảnh này, nam tử chất phác nhìn về phía Trương Hạc, Trương Hạc sửng sốt, lập tức nhe răng gật đầu.

Đám mãnh thú và cả ba con cự hùng ngây ra trong một khắc ngắn ngủi.

Khí tức của nó đang nhanh chóng giảm xuống!

Mục Thích cũng hơi sửng sốt, hô:

"Triệu Á ca?"

Triệu Á cũng không quay đầu nhìn Mục Thích, cầm một cây trường tiên mang theo gai xương quất về phía một con cự hùng.

Trường tiên đính gai xương đính vẽ ra một đường cong hướng tới thân thể cự hùng.

Thời điểm sắp chạm vào đầu cự hùng, cổ tay Triệu Á khẽ run lên, gai xương trường tiên mềm mại nháy mắt dựng thẳng!

Giống như một cây trường thương xuyên qua đầu cự hùng!

Thế nhưng động tác của Triệu Á cũng không dừng lại, cổ tay xoay chuyển, trường tiên mềm ra uốn lượn quất tiếp vào con cự hùng bên trái!

Trường tiên quấn quanh cổ con cự hùng này!

Từng cây gai xương đâm vào da thịt nó!

Cái lạnh thấu xương, thâm nhập cốt tủy và linh hồn.

Hiện giờ Triệu Á mang đến cho Mục Thích cảm giác lạnh nhạt vô tình, tựa như một khối băng.

Đồng thời cũng có thể cảm giác được Triệu Á ca nhiệt tình như ánh mặt trời trước kia không còn...

Hắn có thể cảm giác được sự cường đại của Triệu Á.

Mục Thích có chút ngây người.

Cứ như vậy, ba con cự hùng bị Triệu Á giải quyết gọn gàng trong thời gian ngắn ngủi.

Tuy rằng chẳng biết vì bọn chúng ngẩn ra nhưng chung quy vẫn là mãnh thú Khí Hải cảnh đỉnh phong!

Da dày thịt dày! Cũng không phải dễ dàng giết chết như vậy chứ?

Bất quá con cự hùng còn lại cũng dần dần tỉnh táo.

Tứ chi đánh loạn, sau đó nó phát ra tiếng rống rung trời, vọt về phía Triệu Á!

Hình thể to lớn giẫm đạp trên đất khiến toàn bộ Phúc Miếu thôn đều run rẩy!

Thế nhưng nó vừa mới bước được hai bước, Triệu Á đã giơ tay lên, trường tiên đầy gai xương phát ra tiếng gào thét quất tới!

Dùng một quỹ tích hoàn toàn không phù hợp lẽ thường luồn lách trên không rồi cắm xuống đầu cự hùng!

Giống như một thanh kiếm hung hăng hạ xuống xuyên qua đầu cự hùng!

Hai mắt cự hùng trợn ngược ngã ầm xuống đất...

Trong thời gian ngắn ngủi đã giết chết hai con cự hùng!

Cự hùng há miệng, máu tươi từ bên trong chảy ra, hai mắt trợn tròn nặng nề ngã xuống, bụi đất bốc lên mù mịt.

"Ô..."

Cổ cự hùng bị từng cây gai xương từ bên này xuyên qua bên kia!

Xì!

Cự hùng bị cảm giác đau đớn kịch liệt đánh thức, muốn mở miệng rống to nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh liền thấy hai mắt Triệu Á trừng thẳng, gai xương trên trường tiên bắt đầu dài ra.

Triệu Á quay đầu, hai mắt bình thản như giếng cổ không gợn sóng nhìn thoáng qua Mục Thích, sau đó tiếp tục xông vào đám mãnh thú!

Thôn dân nhìn một màn này cũng phát ra tiếng hoan hô!

Những tráng hán kia còn nhặt trường mâu lên, vượt qua hàng rào, vừa rống to phát tiết vừa phóng mâu về phía mãnh thú!

Các thôn dân không còn sức chiến đấu thì vui mừng hớn hở nghị luận:

"Hiện tại Triệu Á mạnh quá! Dễ dàng giải quyết ba con cự hùng kia!"

"Còn có Trương Hạc, trước kia ở trong thôn chính là một Hỗn Thế Ma Vương, bây giờ cũng vì thôn chúng ta mà ra sức!"

Các thôn dân không có tu đạo, tự nhiên cũng không nhìn rõ, chỉ có thể thấy mặt ngoài câu chuyện.

Chỉ thấy Triệu Á một mình giải quyết ba con cự hùng mà không nghĩ tới Mục Thích kiên trì giữ chân ba con cự hùng lâu như vậy.

Chỉ thấy một mình Trương Hạc giết vào thú triều, không nghĩ tới những người khác đã dùng hết toàn lực mà chống cự thú triều!

Tất nhiên bọn họ cũng không nhìn thấy đám mãnh thú ngẩn ra trong phút chốc.

Đám người Hồng Anh ở trên không nhìn thấy cảnh này mà nhíu mày.

"Người kia chính là đệ tử mà Tân Hồng Y thu phải không?"

"Xem ra nàng đã đạt được mục đích của mình."

"Một người đánh chết ba con cự hùng, có mấy người Mục Thích làm nền trước, đủ để các thôn dân ấn tượng thật sâu..."

Còn Ngải Tuyết thì sao?

Sắc mặt của nàng ta cực kỳ âm trầm.

Bởi vì Triệu Á đã chiếm lấy cơ hội mà nàng an bài cho bốn người Ngưu Trọng!

Để cho bọn họ diễn lâu như vậy, kết quả lại trở thành áo cưới cho người khác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận