Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 620 - Thái Sơ Kiếm Kinh, Phá ma

. . . . . . . . . . .

Hai người chiến đấu kịch liệt khiến người bên dưới luận đạo đài và những người đang ở trên không quan sát đều có vẻ mặt kinh hãi!

Phía trên luận đạo đài.

Thủ lĩnh vài thế lực đều cảm khái nói:

"Diệp Thu Bạch này thật sự là yêu nghiệt, thế mà có thể giao đấu với Chiến Thiên Hành lâu như thế?"

"Đúng là không tồi, cảnh giới kém đến mấy bậc mà còn có thể làm được."

Ngay sau đó, có hai tên tông chủ có quen biết với Hoắc Chính Hành đi tới bên cạnh Hoắc Chính Hành.

"Ta nói này Hoắc tông chủ, có suy xét một chút cho Diệp Thu Bạch này gia nhập tông môn của chúng ta hay không?"

Tuy rằng biểu tình bất đắc dĩ nhưng mà trong lòng Hoắc Chính Hành vui đến nở hoa.

Hắn thân là phong chủ Thiên Kiếm Phong, không phải cũng hưởng vinh dự lây?

"Diệp Thu Bạch đã là Kiếm tử của Thiên Kiếm Phong chúng ta, chỉ cần hắn gật đầu, sau khi trưởng thành đến Địa Tiên cảnh thì ta lập tức giao vị trí phong chủ cho hắn, âm thầm phụ tá hắn!"

Các tông chủ khác tranh đoạt như thế này còn không phải là thưởng thức thiên phú yêu nghiệt của Diệp Thu Bạch sao?

Hoắc Chính Hành nghe hai người đấu khẩu không khỏi bất đắc dĩ nói:

Không có thế lực nào có thể so sánh với Thiên Kiếm Phong.

"Ngươi nói gì đó! Hẳn là nên gia nhập tông môn của ta! Tông môn của ta cũng có rất nhiều kiếm tu!"

Nghe được lời Hoắc Chính Hành nói, hai tên tông chủ đều ngượng ngùng cười.

"Ta nói này hai vị, ta không có đáp ứng nhường Diệp Thu Bạch cho các ngươi nha."

"Thì sao? Chẳng lẽ tông môn chúng ta không có đại năng tu kiếm?"

Diệp Thu Bạch chính là người Thiên Kiếm Phong bọn họ.

Bên phía khác, tông chủ Thiên Mệnh Tông nhìn thấy cảnh này mà sắc mặt nặng nề giống như muốn chảy nước.

"Huống hồ các nói chuyện kiếm tu trước mặt Thiên Kiếm Phong chúng ta, có phải hơi không thích hợp đúng không?"

Thiên phú yêu nghiệt bực này mà lại có thù oán với Thiên Mệnh Tông?

Đúng là nếu nói đến kiếm tu.

Muốn đoạt Diệp Thu Bạch từ tay Thiên Kiếm Phong, chỉ là chuyện mơ mộng hão huyền.

Thân là tông chủ, chuyện hắn cần phải làm chính là nhanh chóng đền bù sai lầm.

Nhưng nếu. . . . . . Sự tình đã phát sinh.

Diệp Thu Bạch cùng với Chiến Thiên Hành lại lui về sau một lần nữa.

Trong lúc nhất thời, tông chủ Thiên Mệnh Tông có chút hối hận vì khi đó phái người đến giới vực vĩ độ thấp.

Có chỉ là chiến ý vô tận cùng với hưng phấn tràn ngập!

Hơn nữa còn là mối thù xâm lấn quê hương?

Diệp Thu Bạch cười nói:

Đụng tới đối thủ yêu nghiệt làm máu trong thân thể hắn không ngừng sôi trào.

Làm đao tu, Chiến Thiên Hành còn là một tên cuồng chiến đấu!

Không chỉ bị tổn thất đông đảo cường giả và đệ tử mà còn trêu chọc phải một nhân vật yêu nghiệt đáng sợ.

Lần này hơi thở Diệp Thu Bạch càng bất ổn hơn, Chiến Thiên Hành thì thở phì phò.

"Không thể không nói, thực lực của ngươi vượt quá dự kiến của ta."

Mặt Chiến Thiên Hành cũng không có vẻ ngưng trọng, cũng không sự âm trầm.

Hối hận cũng đã vô dụng thôi.

Trên luận đạo đài.

Chỉ có như vậy Thiên Mệnh Tông mới có thể bình yên tiếp tục phát triển.

Cũng chính là diệt trừ tai họa Diệp Thu Bạch này!

"Ngươi cũng không tồi."

Chiến Thiên Hành nhếch miệng cười to.

"Tốt! Tốt lắm! Cả đời Chiến Thiên Hành ta bội phục mấy người, trong cùng thế hệ càng không có một người!"

"Diệp Thu Bạch ngươi sẽ được xếp vào!"

Chỉ thấy Chiến Thiên Hành lại nâng loan đao, đôi tay cầm chặt chuôi đao.

Hai chân mở rộng, đầu gối hơi khụy xuống.

Tư thế chuẩn bị thi triển một chiêu thức nào đó.

"Diệp Thu Bạch, tuy rằng trước đó ta có sát tâm đối với ngươi, ngươi ở trong mắt ta chỉ là một vong hồn!"

"Nhưng mà hiện giờ ngươi đã dùng thực lực của mình thay đổi nhận định trong lòng ta, ngươi sẽ là một đối thủ hiếm có!"

Kiếm ý Siêu phàm cảnh bên trong kiếm vực không ngừng trảm vào trên thân Chiến Thiên Hành.

Đã không có đao ý ngăn trở.

Mỗi một tia đao ý thế mà hoàn toàn thu liễm vào bên trong loan đao.

Không còn một tia đao ý nào còn sót lại bên ngoài.

Đao ý bá đạo quanh thân Chiến Thiên Hành bị loan đao hoàn toàn hấp thu!

"Có thể tiếp đao mà không chết liền chứng minh ngươi có tư cách làm đá mài dao cho ta!"

Diệp Thu Bạch nâng kiếm.

Kiếm ý bùng nổ trong khoảnh khắc này.

Kiếm ý Siêu phàm cảnh tăng lên vài phần so với trước.

Càng thêm bàng bạc, cũng càng thêm sắc nhọn!

Không gian chỉ cần bị kiếm ý lướt qua sẽ phát ra tiếng "Răng rắc" !

Có vẻ như muốn tan vỡ vậy.

"Một đao này làm một kích cuối cùng đi."

Chiến Thiên Hành nở nụ cười điên cuồng, trên mặt toàn là sự hưng phấn!

"Ta sẽ không nương tay! Cũng sẽ dồn hết tất cả lực lượng vào trong một đao tiếp theo."

Dứt lời.

"Nhưng mà người nên cẩn thận hẳn là ngươi."

"Tự nhiên sẽ không!"

Diệp Thu Bạch nghe xong cũng cười thành tiếng!

"Cho nên kế tiếp ta hy vọng ngươi sẽ không dễ dàng chết đi, dễ dàng trở thành vong hồn dưới chuôi loan đao đao này."

"Một khối đá mài dao tốt nhất!"

Chiến Thiên Hành không có cố tình ngăn trở.

Dựa thân thể cường đại để chống đỡ!

Tùy tiện để kiếm ý cắt ra từng vết từng vết thương trên thân.

Có vết thương sâu tới mực thấy được xương cốt.

Nhưng mà ý cuồng trên mặt Chiến Thiên Hành vẫn không có suy giảm.

Chiến ý không ngừng bốc lên!

Nhìn thấy cảnh này.

Sắc mặt Diệp Thu Bạch cũng trở nên ngưng trọng.

Lúc này Chiến Thiên Hành thật sự mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

Muốn chống đỡ một kích này.

Dù cho phát huy toàn lực cũng không đủ!

Cần phải đột phá cực hạn hiện tại!

Nghĩ tới đây Diệp Thu Bạch cũng bày ra tư thế.

Hỗn Nguyên Tiên Kiếm trong tay được giơ cao trong khoảnh khắc.

Thiên địa tinh hoa tựa như đều hướng về Hỗn Nguyên Tiên Kiếm mà ngưng tụ!

Đây không phải Hỗn Nguyên Kiếm Pháp.

Cũng không phải Tinh Vẫn kiếm pháp!

Mà là Thái Sơ Kiếm Kinh Diệp Thu Bạch đã lâu không dùng, đã lâu không có đột phá.

Kiếm thứ ba.

Phá ma!

Chiến Thiên Hành nhìn tư thế của Diệp Thu Bạch mà nhếch miệng cuồng tiếu!

Cỗ hơi thở này quả nhiên không làm hắn thất vọng!

Thời điểm này hắn hoàn toàn quên mất lời tông chủ Thiên Mệnh Tông phân phó.

Hắn chỉ muốn tranh tài một trận với Diệp Thu Bạch, không màng sinh tử.

Dù ngay sau đó bản thân Chiến Thiên Hành hắn có thể sẽ chết hắn cũng không muốn dừng lại!

Sau khi đao ý bá đạo cùng với chiến ý hoàn toàn nội liễm bên trong loan đao.

Chiến Thiên Hành lại vẽ ra một vầng trăng tròn trên không trung, vầng trăng ầm ầm chém tới Diệp Thu Bạch.

"Bá đao, Lang khiếu mãn nguyệt!"

Không hề có chút đao ý nào.

Loan đao chém ra trăng tròn trong không gian, sau đó thiên địa như tối sầm xuống.

Chỉ có một kích trăng tròn tản ra ánh đao chói mắt hung hăng bổ về phía Diệp Thu Bạch.

Diệp Thu Bạch thấy thế, Hỗn Nguyên Tiên Kiếm trong tay cũng ầm ầm chém ra!

Một kiếm này rút gần cạn hết linh khí trong cơ thể Diệp Thu Bạch.

Một kiếm hội tụ tất cả lý giải của hắn đối với kiếm đạo.

Cũng hội tụ thiên địa tinh hoa trong khu vực này, dung hợp thành một thể với kiếm ý Siêu phàm cảnh.

Ầm ầm chém ra!

Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Trăng tròn và một kiếm Phá ma của Diệp Thu Bạch va chạm nhau.

Răng rắc!!!

Trong lúc nhất thời.

Toàn bộ luận đạo đài đều hơi run rẩy!

Vô số người tu đạo chung quanh đang xem cuộc chiến cho dù có trận pháp luận đạo đài bảo hộ, không bị đao ý và kiếm ý trên luận đạo đài tổn thương nhưng bọn hắn vẫn không tự giác mà lui về phía sau!

Đây thật là sự là uy thế mà một tên kiếm tu Biến Huyết cảnh sơ kỳ cùng với một tên nửa bước Trọc Tiên có thể phát ra sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận