Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 571 - Bí cảnh Thiên Kiếm Phong

. . . . . . .

Sau khi Tinh Không Thần Điện bị huỷ diệt.

Mục Phù Sinh cùng hai cung phụng Thiên Tiên cảnh trở về Thánh Phù tông.

Tiểu Hắc đến Tiên Viên thôn ở Viên Ma vực tiếp tục rèn luyện thân thể.

Thạch Sinh thì về Thảo Đường, có một ít vấn đề trên phương diện tu luyện hắn muốn thỉnh giáo Lục Trường Sinh.

Còn Diệp Thu Bạch thì theo hoắc Chính Hành về Thiên Kiếm Phong.

Dọc đường đi, Hoắc Chính Hành giải thích:

"Truyền thừa trong bí cảnh Thiên Kiếm Phong từ khi khai phong đến nay cũng không có một người nào lấy được."

"Đương nhiên, nhận được bội kiếm của tổ sư mới có thể hoàn mỹ phát huy truyền thừa."

Xung quanh không có người ở, cũng không có cường giả trấn thủ.

Hoắc Chính Hành cười cười nói:

Đại điện này tọa lạc ở trong ngọn núi sau chủ điện Thiên Kiếm Phong.

Diệp Thu Bạch gật gật đầu, cảm thấy khó hiểu hỏi:

Trước cửa lớn trước mặt hai người Diệp Thu Bạch có hai thanh thạch kiếm cao ngất cắm trên đất.

"Thiên Kiếm Phong không thiếu thiên tài kiếm đạo, ngược lại thiên tài kiếm đạo xuất ra từ Thiên Kiếm Phong cực kỳ nhiều, nhưng bởi vì bọn họ không phải Hỗn Nguyên Kiếm Thể cho nên không cách nào nhận được truyền thừa cuối cùng."

Chỉ có hơi thở kiếm trận ẩn hiện mang theo uy thế khiến người ta sợ hãi.

"Cũng không phải là để ta tới Địa Tiên cảnh mới có thể nhận bội kiếm của Võ tổ sư sao?"

Tổ sơn sáng lập Thiên Kiếm Phong, Võ Cảnh Hưu có thế chất giống như Diệp Thu Bạch, cũng chính là Hỗn Nguyên Kiếm Thể.

Hai người vừa nói vừa đi tới trước một đại điện.

Diệp Thu Bạch tiến lên kéo kéo từng sợi dây leo ra, muốn dọn dẹp một chút.

"Truyền thừa cùng kiếm là hai món khác nhau, chỉ cần ngươi đột phá tới kiếm đạo Siêu phàm thì có thể thử thu hoạch truyền thừa."

Nhưng mà lại phát hiện trông mấy sợi dây leo nhỏ yếu nhưng khi hắn kéo lại không dao động chút nào!

Cỗ hơi thở này còn mạnh hơn Tinh thần đại trận của Tinh Không Thần Điện rất nhiều!

Tuy rằng thạch kiếm không có bất kỳ tổn hại nào nhưng lại phủ đầy rêu xanh cùng dây leo, đủ để cho người ta biết rằng hai thanh thạch kiếm đã tồn tại rất lâu.

"Được rồi, đi vào thôi."

Diệp Thu Bạch ngạc nhiên.

Nghĩ đến đây, Diệp Thu Bạch cảm thấy cổ quái hỏi:

Hoắc Chính Hành cười nói:

Nói rất có đạo lý nha. . . . . .

Giống như hoàn toàn dính vào trên thạch kiếm!

Không có tông môn thế lực nào lại lãng phí tài nguyên trên người một kẻ bình phàm.

Chỉ cần ngươi có thiên phú vượt xa người khác vậy ngươi có thể nhận được đãi ngộ tốt hơn người khác nhiều!

Có vẻ không công bằng với những đệ tử khác nhưng dù nơi nào cũng đều như vậy.

"Ngươi tưởng chúng ta không muốn quét sạch sao? Chỉ cần truyền thừa bên trong bí cảnh không có bị người đạt được thì dây leo này sẽ không cách nào biến mất, ngay cả bản thân ta cũng không cách nào làm được."

"Ta tùy tùy tiện tiện ra vào bí cảnh sẽ không khiến đệ tử Thiên Kiếm Phong bất mãn sao?"

Hoắc Chính Hành vẫy vẫy tay, không thèm để ý nói:

"Ngươi là Thánh tử Thiên Kiếm Phong, ta là phong chủ Thiên Kiếm Phong, chỉ cần ta gật đầu, bọn họ không hài lòng thì có thể làm như thế nào? Đánh không lại ta nha."

Ngay cả cường giả Thiên Tiên cảnh như Hoắc Chính Hành cũng không thể thanh trừ dây leo trên thân kiếm sao?

Nghe nói bí cảnh Thiên Kiếm Phong năm năm mở một lần.

"Sau khi đi vào không cần miễn cưỡng, không cách nào đạt liền lui ra ngoài, điều chỉnh trạng thái thật tốt sau đó lại đi vào cũng không muộn."

Nói tới đây, Hoắc Chính Hành thu liễm ý cười, biểu tình trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:

Không công bằng thế này mới là công bằng nhất!

Đương nhiên, trừ phi người bình phàm này là phụ thân của Hoắc Chính Hành.

Diệp Thu Bạch bất đắc dĩ cười, ngay sau đó liền đi tới trước cửa lớn.

Cũng không cần đẩy, có tiếng ầm ầm vang lên, cửa lớn chậm rãi mở ra!

Diệp Thu Bạch đi vào ngay sau đó đóng cửa!

Hoắc Chính Hành nhìn cánh cửa đóng lại mà âm thầm nói:

"Ý nghĩa tồn tại của Thiên Kiếm Phong chính là tìm được người mà tổ sư gia giao phó, sau đó toàn lực bồi dưỡng."

"Hiện giờ. . . . . . Coi như là hoàn thành bước đầu tiên."

Nói tới đây, Hoắc Chính Hành lắc lắc đầu, khoanh chân ngồi tại chỗ, bắt đầu tu luyện.

Kiếm ý thế mà ngưng tụ thành một con cự long phóng về phía Diệp Thu Bạch!

Sau đó lại đâm kiếm ra.

Thu kiếm lại.

Sau khi tượng đá hấp thu kiếm ý của Diệp Thu Bạch lại giống như có sinh mệnh.

Nhưng khi Diệp Thu Bạch cẩn thận quan sát thì kiếm ý không bất giác rời khỏi cơ thể, bị tượng đá hấp thu!

Trông thì chỉ là động tác đâm kiếm rất bình thường.

Có chỉ là từng tượng đá.

Phóng mắt nhìn có tổng cộng tám tượng đá.

Mỗi tượng đá đều có thân hình và khuôn mặt tương tự nhau.

Ngay cả kiếm trong tay cũng giống nhau.

Điều khác biệt duy nhất chính là mỗi một tượng đá có tư thế vung kiếm khác nhau.

Hẳn là mỗi tượng đá đại biểu cho một chiêu kiếm pháp.

Chính là truyền thừa mà Hoắc Chính Hành nói.

Nghĩ tới đây, Diệp Thu Bạch liền đi tới trước tượng đá đầu tiên.

Tượng đá này bảo trì thế đâm kiếm về trước!

Chung quanh cũng không có thông đạo khác, cũng không có căn phòng nào khác.

Sau đó hắn mới nhìn thấy rõ cảnh tượng chung quanh.

Khi Diệp Thu Bạch bước vào đại điện, sử dụng kiếm khí hộ thể, hình như là cảm ứng được kiếm khí của Diệp Thu Bạch nên từng bó đuốc bỗng bật lửa, lấy hai bên hông Diệp Thu Bạch làm điểm bắt đầu bừng lên.

Không có một nguồn sáng nào.

Trong đại điện là một mảnh đen nhánh!

Hắn cần canh giữ ở chỗ này, không thể để Diệp Thu Bạch gặp phải bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào. . . . . . .

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Thu Bạch biến đổi!

Cự long kiếm ý này khiến hắn cảm nhận được nguy cơ tử vong!

Hắn lập tức phóng xuất kiếm ý Siêu phàm cảnh hóa thành kiếm vực.

Kiếm vực ngưng tụ vào trong Tinh Vẫn kiếm, ngay sau đó Diệp Thu Bạch chém ra một kiếm!

Thái Sơ Kiếm Kinh, Phúc sơn hải!

Một kiếm này Diệp Thu Bạch không dám giữ lại chút nào!

Tinh Vẫn kiếm va chạm với cự long.

Diệp Thu Bạch phun một ngụm máu tươi, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Thân thể giống như đạn pháo nện vào mặt tường, cả người đều dán lên.

Đây chính là không cần miễn cưỡng mà Hoắc Chính Hành nói có phải không. . . . . .

Diệp Thu Bạch cười khổ một tiếng.

Mới kiếm thứ nhất mà đã có uy năng như thế này.

Nhưng. . . . . .

Trong mắt Diệp Thu Bạch có ý chí chiến đấu cùng với sự tham lam bừng lên.

Tham lam này là tham lam đối với kiếm đạo, đối với kiếm pháp.

Sau khi điều chỉnh hơi thở lại đứng trước tượng đá lần nữa.

Vừa rồi còn không có cẩn thận quan sát xem tượng đá thi triển kiếm pháp như thế nào.

Hít sâu một hơi, kiếm ý lại thoát khỏi cơ thể hội tụ về phía tượng đá.

Quả nhiên tượng đá lại hấp thu, tức khắc vận chuyển kiếm ý đâm ra một kiếm.

Kiếm ý hóa cự long ầm ầm vọt về phía Diệp Thu Bạch.

Không có gì thay đổi, Diệp Thu Bạch lại bị đánh bay ra ngoài. . . . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận