Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 433 - Nơi trút giận. . . . . .

. . . . . . . . . . . . .

Có thể nói là người đi vào bên trong ngoại trừ Tiểu Hắc thì toàn bộ đều hấp thu được Hàn Dạ chi lực.

Hơn nữa cảnh giới cũng tăng lên nhiều.

Điều này khiến đám hoàng tử hoàng nữ xấu hổ đỏ cả mặt.

Bọn họ mới nói không có thu hoạch gì.

Kết quả chỉ có một người không được Hàn Dạ chi lực mà thôi.

Nếu để cho bọn họ biết được nguyên nhân Tiểu Hắc không có Hàn Dạ chi lực e là sẽ càng thêm kinh hãi.

Hàn Thiên Dạ cười khổ nói:

Hiện giờ, phong ấn chi lực bên ngoài Lâm Giới sơn đã càng buông lỏng hơn.

Lấy thuyền không gian nhanh chóng trở về Vô biên giới vực.

Hà Tử Đạo không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, hắn đã sớm đoán được kết quả này.

Mọi người gật gật đầu, không có ở lâu.

Trong lòng quốc chủ cũng cực kỳ chấn động.

"Hy vọng các ngươi thu lại kiêu ngạo, nỗ lực tu luyện nhiều hơn, đã hiểu chưa?"

"Các ngươi thật sự khiến ta kinh ngạc."

Quốc chủ nhìn bọn họ rời đi rồi quay đầu nhìn về phía hoàng tử hoàng nữ, nhàn nhạt nói:

Hắn suy nghĩ nhóm người này sẽ trở thành trụ cột của Vô Biên giới vực, thậm chí là trụ cột của cả giới vực vĩ độ thấp trong tương lai đi?

"Vốn cho rằng trong các ngươi, sẽ chỉ có một người đạt được Hàn Dạ chi lực, kết quả trên cơ bản đều được hết."

Tà tộc ngoại vực có khả năng đột phá phong ấn, tiến hành tổng tiến công bất kỳ lúc nào!

Sắc mặt mấy hoàng tử hoàng nữ trở nên ngưng trọng gật gật đầu. . . . . . .

"Được rồi, nếu đã xong rồi thì chúng ta mau chóng chạy về thôi."

Thời điểm mọi người trở lại Vô biên giới vực thì phong ấn Lâm Giới sơn sẽ càng thêm buông lỏng.

"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cho các ngươi ở đây chính là muốn cho các ngươi biết đạo lý này."

Nghe vậy.

Nhìn mặt Mục Chính Đình, mọi người cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

"Kế tiếp còn cần các ngươi đi làm một việc."

Chuyện Lân Long Thân vương chạy trốn ai không biết? đây

Không có hỏi tới kết quả chuyến đi Hàn Dạ giới vực.

"Ta hy vọng các ngươi đi bắt lấy hắn."

Lúc trở lại Vô biên giới vực đã bị Mục Chính Đình triệu tập đến hoàng cung.

Tuy Mục Phù Sinh ngửi được một ít thứ nhưng lại không có hỏi.

Chuyện này quan trọng lắm nha, vì sao lại phái bọn họ đi bắt?

Mục Phù Sinh lại cảm thấy có chút thấy khó hiểu.

Dù đám người Hà Tử Đạo không chút thương vong trở về đã đại biểu cho kết quả rồi.

"Lão cha, Lân Long Thân vương xuất hiện sao?"

Mục Chính Đình gật gật đầu nói:

"Theo tin tức nhận được thì Lân Long Thân vương xuất hiện ở ngoại nhai Lâm Giới sơn."

Sắc mặt Mục Chính Đình có chút lạnh.

Mấy người Mục Phù Sinh gật gật đầu.

"Hẳn là các ngươi đều đã biết chuyện Lân Long Thân vương đi?"

Là chuyện gì mà khiến Mục Chính Đình trông tức giận thế này?

Bởi vì nếu Mục Chính Đình phái bọn họ đi tự nhiên có ý của hắn.

"Khi nào xuất phát?"

Hà Tử Đạo đặt câu hỏi.

Mục Chính Đình đứng dậy nói:

"Việc này không nên chậm trễ, lập tức đi thôi."

Mọi người gật đầu.

Không hề dừng lại một chút nào, lập tức khởi hành hướng về phía Lâm Giới sơn.

Nhìn đám người Mục Phù Sinh biến mất.

Một người áo đen xuất hiện phía sau Mục Chính Đình.

Người áo đen gật gật đầu rồi biến mất tại chỗ.

"Lại làm phiền ngươi đi một chuyến nữa rồi."

"Đúng vậy, hắn biết ta sẽ nghĩ mọi cách bắt lấy hắn cho nên chắc chắn sẽ phái Mục Phù Sinh ra."

Mục Chính Đình gật đầu:

"Đây là dương mưu?"

Người áo đen nói:

"Ngươi ngẫm lại thử, vì sao Lân Long Thân vương lại xuất hiện vào lúc này đây?"

"Sau khi thất bại trong việc bắt Mục Phù Sinh, cũng trong thời điểm bọn họ trở về Vô biên giới vực mà để chúng ta biết được hành tung."

"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy quá trùng hợp?"

Sắc mặt người áo đen trở nên ngưng trọng nói:

"Lân Long Thân vương là mồi câu sao?"

Mục Chính Đình gật gật đầu, lại lắc lắc đầu nói:

"Có phải thế không ta không biết, nhưng Lân Long Thân vương xuất hiện chắc chắn là vì Mục Phù Sinh."

"Nếu hắn dám xuất hiện tự nhiên cũng đoán được ta sẽ phái Mục Phù Sinh đi."

"Nếu ta không phái Mục Phù Sinh đi vậy thì Lân Long Thân vương sẽ tiếp tục biến mất."

Mục Chính Đình cắt ngang lời người áo đen:

"Vậy vì sao ngươi. . . . . ."

"Sao mà ta lại không biết chứ?"

Mục Chính Đình gật đầu nói:

"Tổn thất một người đều là sự đả kích lớn đối với giới vực vĩ độ thấp!"

"Vì sao để cho mấy người Mục Phù Sinh đi? Phải biết rằng đám tiểu bối này là hy vọng về sau của Vô biên giới vực."

Mục Chính Đình ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Giới sơn.

Hiện giờ sương đen trên trên bầu trời Lâm Giới sơn càng ngày càng nồng đậm.

Điều này cũng đại biểu cho phong ấn trấn áp Tà tộc ngoại vực đã không áp chế được.

Cần phải nhanh chóng bắt lấy Lân Long Thân vương và chém giết!

"Nếu là dương mưu, ta đây cũng tiếp. . . . . ."

"Bên các ngươi sẽ có cường giả chờ sẵn, nhưng mà. . . . . ."

Mục Chính Đình nghĩ tới sư tôn của Mục Phù Sinh.

Hắn đang đánh cuộc.

Đánh cuộc nếu người áo đen không cách nào cứu giúp đám người Mục Phù Sinh thì sư tôn của mấy người Mục Phù Sinh sẽ ra tay!

Chỉ cần hắn ra tay.

Mọi chuyện đều được giải quyết một cách dễ dàng. . . . . . . . . . . .

Bên kia.

Nam Vực Thảo Đường.

Quả nhiên, Lục Trường Sinh đang ngủ trưa thì bị một đạo truyền âm đánh thức.

Vốn dĩ bị quấy rầy giấc ngủ thì hắn đã giận rồi.

Nghe được nội dung truyền tin.

Lục Trường Sinh lập tức nổi trận lôi đình.

Nhìn một vòng liền thấy được Liễu Tự Như đang uống trà.

Ngay sau đó hắn gào to: "Tiểu Liễu Tử!"

Liễu Tự Như phun tới ra một hớp nước trà vừa uống, ngây ngốc nhìn về phía Lục Trường Sinh.

Không biết có chuyện gì xảy ra.

Có người quấy rầy giấc ngủ của tiền bối sao?

Là kẻ nào to gan như vậy nha!

Ở chỗ này lâu như vậy.

Liễu Tự Như đã thăm dò rõ thói quen của Lục Trường Sinh.

Tuy rằng ngày thường rất sợ phiền toái nhưng tính tình không tồi.

Đối với những người khác cũng rất bao dung.

Nhưng mà. . .

Phải tránh!

Phải tránh!

Phải tránh!

Có một việc tuyệt đối không thể làm sai!

Đó chính là quấy rầy giấc ngủ của Lục Trường Sinh.

Một khi quấy rầy, ngay cả Liễu Tự Như cũng không chịu nổi nha!

"Không phải ngươi muốn gia tăng thực lực sao? Được, ta dạy ngươi một bộ quyền pháp!"

Liễu Tự Như nghe vậy sắc mặt thay đổi, không quay đầu mà bỏ chạy.

Lục Trường Sinh cười lạnh một tiếng.

Muốn chạy trốn sao?

Ngay sau đó hắn tay phải ra trảo một cái.

Liễu Tự Như đã cách xa vạn dặm nháy mắt đứng yên, sắc mặt xám như tro tàn.

"Xong rồi. . . . . ."

Ngay sau đó hắn tuyệt vọng, không thèm giãy giụa nữa, bị Lục Trường Sinh bắt trở về.

Rồi bên trong Thảo Đường chỉ còn lại từng tiếng hét thảm vang vọng.

Giống như tiếng con heo kêu thảm thiết khi bị giết thịt. . . . . .

Cây liễu dùng cành liễu che mắt chim nhỏ.

"Không nên xem, quá máu me đi."

Chim nhỏ: ". . . . . ."

Hiển nhiên Lục Trường Sinh để Liễu Tự Như ở lại nơi này có một lý do khác.

Đó chính là làm chỗ trút giận.

Sau khi thao luyện Liễu Tự Như xong, Liễu Tự Như thoi thóp nằm trên mặt đất. . . . . .

Lục Trường Sinh ném ra một viên đan dược rồi nói:

"Ngươi giúp ta làm một chuyện."

Liễu Tự Như vừa nghe xong, ánh mắt lập tức sáng lên.

Lục Trường Sinh nguyện ý nhờ hắn làm việc có nghĩa là đã dần dần bắt đầu tiếp nhận hắn!

"Chuyện gì?"

Hắn thở hồng hộc, uể oải hỏi.

"Đi tới Vô biên giới vực một chuyến, âm thầm bảo hộ mấy tên đồ đệ trứng thối của ta!"

Liễu Tự Như sửng sốt: "Vậy còn ngươi?"

Lục Trường Sinh cười lạnh một tiếng:

"Có lão thất phu dám ám toán ta, ta đi dạy hắn làm người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận