Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 593 - Thống nhất giới vực vĩ độ thấp

. . . . . . . . . .

Chế định kế hoạch tu luyện sẽ giúp cho đám người Hồng Anh có thêm càng nhiều lựa chọn.

Nhưng một mặt dựa theo kế hoạch thì sẽ không có ý nghĩ riêng của chính mình.

Giống như máy móc chỉ nghe theo mệnh lệnh.

Sẽ gây bất lợi đối với thực lực và tâm tính.

Lục Trường Sinh chỉ vào trang giấy bày ra trên bàn.

Trên giấy khắc hoạ toàn bộ giới vực vĩ độ thấp.

Bao gồm phần lớn các giới vực!

Còn chậm sao?

"Đây cũng không phải do ngươi lơ là tu luyện, dù sao tu vi của ngươi móc nối với đế vương khí, sở dĩ tăng lên chậm là vì đế vương khí không có tịnh tiến!"

Đối với đệ tử Thảo Đường mà nói, đúng là tăng hơi chậm.

Lục Trường Sinh nghe xong gật gật đầu:

Nghe vậy, Hồng Anh gật gật đầu nói:

"Cho nên điều ta đề xuất cho ngươi ở trên trang giấy này."

Lục Trường Sinh nhắc nhở:

Hồng Anh gật đầu.

"Đế vương khí đã đình trệ, sau khi tu vi đạt tới Hợp Đạo cảnh đỉnh, tuy rằng có tăng lên nhưng cũng tăng rất chậm."

"Nghe cho kỹ đây, đầu tiên là Hồng Anh, có phải đế vương khí của ngươi không có tiến bộ nữa hay không? Tu vi cũng tăng chậm lại?"

Bọn họ sống như thế nào?

Lời tiếp theo khiến biểu tình của đám người Hồng Anh kinh hãi, nhiệt huyết phun trào!

Nhưng nếu để cho người khác biết suy nghĩ của Hồng Anh, e là muốn hộc máu. . . . .

"Nếu đế vương khí đình trệ, như vậy liền dẫn dắt Vân Hoàng đế quốc chiếm lĩnh các giới vực khác, thậm chí thống trị toàn bộ giới vực vĩ độ thấp, để cho bọn họ biết Vân Hoàng đế quốc là chính thống!"

Lục Trường Sinh tiếp tục nói:

Mấy người Hồng Anh nhìn theo ngón tay của Lục Trường Sinh.

An an ổn ổn tu luyện mới tốt.

Đây là lời mà sư tôn có thể nói ra sao?

Nhưng nhớ tới chuyện kiếp nạn Lục giới mà Lục Trường Sinh nói thì bọn họ cũng hiểu.

Nghe Lục Trường Sinh nói tới đây.

Lục Trường Sinh nói:

"Đơn giản mà nói chính là khởi xướng vực chiến."

"Nhưng dù chúng ta thống nhất toàn bộ giới vực vĩ độ thấp thì cũng hao phí rất nhiều sức người và tài nguyên."

Lúc này, Hồng Anh cũng đưa ra nghi vấn.

"Như thế đế vương khí của ngươi sẽ tịnh tiến."

Mấy người đều nhìn nhau.

Dù sao chuyện đã cùng một nhịp thở với bọn họ.

Nếu như không giải quyết thì phần nhân quả này cũng sẽ chủ động tìm tới cửa, đến lúc đó không có thực lực tương xứng.

E là đừng nói yên tĩnh sinh hoạt, có thể sống sót hay không cũng là một vấn đề!

Ngày thường sư tôn đều yêu cầu bọn họ đừng có gây phiền toái.

Đây là lời cuồng ngạo đến mức nào?

Thống nhất toàn bộ giới vực vĩ độ thấp?

Hiện giờ lại nói ra lời làm bọn họ phải chấn động!

"Đồng thời cũng tốn nhiều thời gian!"

"Dù không quan tâm tới mấy phương diện này, chuyện có thể hoàn toàn chiếm lĩnh được các giới vực cũng là một vấn đề rất lớn."

Lục Trường Sinh cười cười, đoán được suy nghĩ của Hồng Anh.

"Ngươi muốn nói là dù tạm thời chiếm lĩnh, bởi vì quá nhiều giới vực nên đến lúc đó sẽ không cách nào quản lý hết đúng không?"

Hồng Anh nghe xong cười khổ: "Sư tôn minh giám."

"Không thành vấn đề."

Lục Trường Sinh nhàn nhạt nói:

"Chuyện này do ta giải quyết, ta sẽ bày ra Truyền tống trận ở các giới vực, đương nhiên không phải mình ta làm hết, các ngươi cũng có thể tìm trận pháp sư."

"Sau khi bày ra Truyền tống trận ở các giới vực, ta sẽ bày một tổng trận ở Trường Sinh giới."

"Ở phương diện đạo thống thì do ngươi phổ biến Nho đạo, biến Nho dao thành đạo thống của giới vực!"

"Con đường tu luyện của ngươi tương tự như Hồng Anh, đơn giản là sư tỷ ngươi chiếm lĩnh giới vực."

Thấy thế, Lục Trường Sinh mới nói tiếp:

Ninh Trần Tâm gật gật đầu.

"Hiện giờ nói về con đường tu luyện của ngươi trước."

"Trần Tâm, chuyện ngươi đang nghĩ ta sẽ nói cùng ngươi sau."

Nhìn vẻ mặt của Hồng Anh, Lục Trường Sinh cười nói:

"Chuyện này không cần ngươi nhọc lòng."

Hồng Anh gật đầu.

Nếu như thế thì đế vương khí của nàng sẽ được tăng lên rất nhiều.

Tu vi tự nhiên cũng sẽ tăng trưởng theo!

Ngay sau đó Lục Trường Sinh nhìn về phía Ninh Trần Tâm.

Ninh Trần Tâm có vẻ trầm tư, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Lục Trường Sinh lại biết đồ đệ này đang nghĩ gì.

Nhưng hiện giờ tạm thời không có vạch trần, mà hô:

Nói dễ hơn làm?

Muốn bày trận ở từng giới vực, sau đó bày một tổng trận ở Trường Sinh giới làm đầu mối then chốt sao?

Phải biết rằng toàn bộ giới vực vĩ độ thấp có hơn một ngàn giới vực lớn lớn bé bé!

Bày ra Truyền tống trận ở các giới vực sao?

Hồng Anh nghe xong cảm thấy chấn động.

"Như vậy sẽ không cần lo lắng khoảng cách xa xôi."

"Cuối cùng Nho đạo sẽ trải rộng toàn bộ giới vực vĩ độ thấp."

"Đương nhiên, nên làm như thế nào để cho bọn họ tín ngưỡng Nho đạo thì phải xem chính ngươi."

Những lời này tự nhiên đánh thức Ninh Trần Tâm.

Lục Trường Sinh sẽ không muốn hắn sử dụng thủ đoạn u ám như Phật môn.

Hết thảy đều do hắn suy nghĩ.

Nghe đến đây, Ninh Trần Tâm gật đầu.

"Đây là cong đường tu luyện của hai ngươi."

"Có cảm thấy chỗ nào không ổn hay không?"

Hồng Anh và Ninh Trần Tâm liếc nhau, ngay sau đó lắc đầu.

Lục Trường Sinh nhìn sang Thạch Sinh:

"Thạch Sinh, con đường tu luyện của ngươi rất đơn giản, nỗ lực tu luyện Hỗn Độn Tinh Thần Lục đồng thời tìm kiếm nơi có tinh thần chi lực nồng đậm."

"Đúng lúc có thể đi theo sư tỷ sư huynh."

"Thứ nhất là trợ lực cho bọn họ."

"Thứ hai là thế giới to lớn, luôn có địa phương tràn đầy tinh thần chi lực."

"Thứ ba, cũng có thể mài giũa tu vi của ngươi."

Thực chiến là biện pháp tốt nhất để gia tăng tu vi bản thân.

Tuy rằng Lục Trường Sinh không muốn tán thành những lời này nhưng cũng không có cách nào phủ nhận.

"Còn Tiểu Thạch Đầu, đi theo ta tu luyện là được."

"Còn nữa, ngươi bớt ham chơi lại đi."

Tiểu Thạch Đầu lần đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của sư tôn.

Không giống như đang nói giỡn.

Vì thế cắn ngón tay gật gật đầu, sau đó yếu ớt nói:

"Vậy. . . . . Vậy có kẹo hồ lô sao?"

Mặt Lục Trường Sinh tối sầm.

Tiểu Thạch Đầu lập tức vùi đầu vào váy Hồng Anh. . . . . .

"Được rồi, nếu đã an bài xong thì ngày mai liền trở về chuẩn bị đi."

"Trần Tâm đi theo ta."

Nói xong Lục Trường Sinh liền bay lên không.

Ninh Trần Tâm nhanh chóng đuổi theo sau.

Lục Trường Sinh dẫn theo Ninh Trần Tâm, dọc theo đường cũng không có nói gì.

Chỉ tạm dừng ở nơi có đàn thú tranh đấu chém giết nhau.

Vì thiên tài địa bảo, vì đối tượng phối ngẫu, vì đồ ăn.

Đủ loại nguyên nhân, khắp các địa phương, chỉ cần có đàn thú đàn tồn tại thì sẽ có tranh đấu!

Dẫn Ninh Trần Tâm bay suốt nửa ngày.

Lục Trường Sinh bỗng lên tiếng hỏi:

"Ngươi nhìn ra cái gì sao?"

Ninh Trần Tâm nghe mà hơi sửng sốt.

Nhìn ra cái gì?

Sau đó hắn bắt đầu hồi tưởng phong cảnh trên đường sư tôn mang mình bay qua.

Cùng với. . . . . .

Mấy đàn thú tranh đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận