Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 157 - Mưu tính

Liên minh Bắc Vực thiết lập tổng cộng ba đạo phòng tuyến.

Phòng tuyến thứ nhất lấy Ma Thú sơn cốc làm chủ, thiết lập trận pháp và an bài nhân thủ ở đó.

Bởi vì Lạc Nhật vương triều phân binh thành ba đường.

Ma Thú sơn cốc bị vây công!

Hiện giờ đã không trụ được.

Phòng tuyến thứ hai là Thiên Thanh sơn mạch ngang qua Bắc Vực, một vách tường thiên nhiên!

Được bày rất nhiều trận pháp phục kích.

Có cường giả các thế lực đóng quân.

Bởi vậy sơn cốc nhỏ hẹp này được mọi người gọi là Thiên Khiển cốc.

Còn phòng tuyến thứ ba là Tàng Đạo thư viện Bắc Vực, mượn thư viện đại trận chống cự trận cuối cùng!

Càng lên trên núi, ma thú càng nhiều, thực lực cũng càng mạnh.

Nhưng một khi bị công phá thì Lạc Nhật vương triều sẽ chiếm lĩnh hơn phân nửa Bắc Vực.

Ba đội nhân mã của Lạc Nhật vương triều muốn đột phá nơi đây chỉ có thể đi qua từ sơn cốc phía tây.

Cực bắc là nơi vô cùng rét lạnh.

Phía đông Thiên Thanh sơn mạch chính là Tàng Đạo thư viện Bắc Vực.

Nếu như vẫn thất thủ.

Nhưng nơi khác của Thiên Thanh sơn mạch đều cao ngất trong mây.

Phía tây là nơi Lạc Nhật vương triều chiếm lĩnh!

Tuy nơi này dễ thủ khó công.

Đương nhiên đây cũng là phương pháp cuối cùng để giữ lại nhân tài cho tông môn.

Có thể nói rằng, nếu Lạc Nhật vương triều muốn vòng qua sơn cốc, chắc chắn sẽ tổn thất thảm trọng!

Một khi tới bước này.

Nh vậy chỉ có thể lui về trấn giữ cực bắc Bắc Vực.

Người tu hành bình thường căn bản không cách nào sinh tồn trong đó.

Trong tàng Đạo thư viện Bắc Vực.

Dù là người tu đạo cũng rất khó sinh tồn lâu dài. ...

Phía chân trời có ba con thuyền bay đến.

Không đến mức bất đắc dĩ, các thế lực Bắc Vực cũng sẽ không tiến vào nơi cực bắc.

Người Đông Vực xuất hiện trước.

Có khả năng cũng chỉ có thể trốn ở cực bắc nghỉ ngơi lấy lại sức.

Đệ tử đi theo phía sau hắn, cầm đầu là thiên kiêu Tàng Đạo thư viện Đông Vực, Thạch Sinh.

Chính là phó viện trưởng Tàng Đạo thư viện Đông Vực, Vu Túc.

Mọi người cũng nhận ra người dẫn đội.

Vì hoàn cảnh nơi đó quá mức ác liệt.

Phân biệt là Tàng Đạo thư viện Nam Vực, Đông Vực và Tây Vực.

Mọi người sôi nổi nghênh đón.

Con thuyền hạ xuống.

Lúc này.

Vừa dứt lời.

"Bọn họ tới."

Ngũ Đức Thời đột nhiên nhìn về phía không trung, nhẹ nhàng thở ra.

Người Tây Vực theo sát đằng sau, thiên kiêu Trương Hách dẫn đội.

Nam Vực xuất hiện cuối cùng.

Tần Thiên Nam tự mình tới nơi này.

Phía sau tự nhiên là đám người Diệp Thu Bạch, Vân Minh cùng với Tân Hồng Y, Chung Ngộ.

Ngũ Đức Thời tiến lên.

Hắn nghiêm túc nói: "Không có thời gian, còn xin các vị dời bước vào đại sảnh nghị sự, chúng ta thương lượng kế sách ứng đối."

Nhìn sắc mặt nghiêm trọng của Ngũ Đức Thời, mọi người cũng không nói thêm gì, sôi nổi gật đầu.

Trong đại sảnh có một trận bàn.

Trên trận bàn biểu diễn tỉ mỉ tình hình của các phòng tuyến cùng với nơi mà ba đường quân của Lạc Nhật vương triều đi qua.

Sắc mặt Tần Thiên Nam thay đổi: "Không phải phương pháp chế tác thi khôi đã sớm đã thất truyền sao?"

Thi khôi!

"Thân thể vô cùng cường đại, lão phu dùng toàn lực mới có thể chạy thoát khỏi tay nó."

"Trong quân đội của đối phương có một thi khôi, thực lực thi khôi đạt tới nửa bước Hư Thần cảnh!"

Mọi người ồ lên!

Vân Cảnh thở dài nói: "Như các ngươi chứng kiến, không chỉ không có tiêu hao lực lượng của đối phương mà lão phu còn bị trọng thương."

Vu Túc nhíu mày, nghi hoặc nói: "Chúng ta đã nghe tới thực lực của Lạc Nhật vương triều, tuy rằng cường đại nhưng không đến mức có thể nhẹ nhàng công phá phòng tuyến liên minh Bắc Vực như thế này chứ?"

"Lạc Nhật vương triều ẩn giấu lực lượng."

Lúc này, một giọng nói từ phía sau mọi người truyền đến.

Có một lão giả chậm rãi đi tới.

"Ba ngày trước, lão phu tính ngăn chặn một đội quân, nhưng đối phương cũng có phương pháp ứng phó."

Người nói chuyện là Vân Cảnh!

Kiếm tu đứng đầu Bắc Vực kiếm, chính là người có thực lực mạnh nhất ở đây!

Nhưng hiện giờ hơi thở của Vân Cảnh lại có chút uể oải.

Thấy Vân Cảnh, Vu Túc cũng không dám chậm trễ, vội vàng hỏi: "Vân lão ra tay sao? Tình huống như thế nào?"

"Hiện giờ chúng ta đã rút quân về Thiên Thanh sơn mạch, tính ngăn cản Lạc Nhật vương triều ở Thiên Khiển cốc!"

"Phòng tuyến thứ nhất bị công phá chỉ trong một ngày."

"Thực lực mà Lạc Nhật vương triều bày ra nằm ngoài dự kiến."

Ngũ Đức Thời thở dài, lắc lắc đầu nói: "Tình huống rất không ổn."

Tần Thiên Nam lên tiếng trước: "Tình huống như thế nào."

Tự nhiên, không thể biết hết nơi đóng quân và lộ tuyến tấn công.

Trong khôi lỗi chi đạo có vô số nhánh nhỏ.

Mà thi khôi là một nhánh vi phạm lẽ trời, phương pháp chế tác cực kỳ tàn ác, cực kỳ tà môn!

Cũng bởi vì quá mức tà môn nên bị rất nhiều cường giả thời kỳ thượng cổ hủy diệt, không có lưu lại truyền thừa!

Hiện giờ, thi khôi trở lại thế gian.

Mọi người có thể không cảm thấy kinh khủng sao?

Vân Cảnh nói tiếp: "Không biết, nhưng e là không chỉ có một thi khôi, chắc chắn trong ba đội quân đều có thi khôi tọa trấn, phòng ngừa cường giả Võ bảng tiến đến đánh lén."

Ba thi khôi nửa bước Hư Thần.

Mọi người đều yên lặng.

Ngũ Đức Thời thấy sĩ khí tụt dốc, quát một tiếng: "Hiện tại không phải lúc nản lòng, nhanh chóng tìm cách ngăn chặn Lạc Nhật vương triều mới là chuyện cần làm.

Vu Túc hỏi: "Ngũ viện trưởng, ngươi có kế hoạch sao?"

Ngũ Đức Thời gật đầu nói: "Bởi vì Thiên Thanh sơn mạch có Thiên Khiển cốc nên dễ thủ khó công, chúng ta liền lợi dụng điểm này, tăng số người trấn thủ, bố trí trận pháp ở Thiên Khiển cốc, phòng thủ nơi này."

"Chỉ cần bảo vệ nơi này liền có thể chống được đến khi Tổng Viện chi viện."

Có người đặt ra nghi vấn: "Sao quân chi viện của Tổng Viện còn chưa tới?"

Ngũ Đức Thời nghiêm túc nói: "Quốc chủ đời trước của Lạc Nhật vương triều không có chết, hơn nữa đã đột phá đến Hư Thần cảnh, có hắn giám thị, Tổng Viện không thể hành động thiếu suy nghĩ."

Cường giả Hư Thần cảnh!

Mọi người kinh hãi, ngay sau đó hiểu ra.

Cường giả Hư Thần cảnh đã là lực lượng đỉnh phong ở thế giới mày.

Mà một cường giả Hư Thần cảnh muốn ngăn cản một thế lực.

Dù người cùng cảnh giới cũng không cách nào giải quyết.

Nghĩ tới đây, mọi người cũng chỉ có thể gật đầu.

Lúc này, một giọng nói trẻ tuổi vang lên.

"Ta nghĩ cứ một mực phòng thủ thì không quá thực tế."

A?

Mọi người đều sửng sốt nhìn về phía người nói.

Là Diệp Thu Bạch.

Tần Thiên Nam và Vân Cảnh cũng nhìn sang.

Chỉ thấy Diệp Thu Bạch tiến tới.

Chỉ vào vị trí Thiên Khiển cốc trên trận bàn.

"Tuy rằng nơi này dễ thủ khó công nhưng phải biết rằng đối phương có ba thi khôi nửa bước Hư Thần."

"Một khi đối phương mạnh mẽ đột phá, chỉ sợ khó có thể phòng thủ."

"Chúng ta cũng sẽ tổn thất thảm trọng bởi vì tập trung nhân thủ ở đây."

Có người phẫn nộ quát: "Một mao đầu tiểu tử, chỉ điểm cái gì? Không phòng thủ thì còn có thể làm gì?!"

Vân Cảnh cắt ngang lời người này, hắn nhìn về phía Diệp Thu Bạch, nghiêm túc nói: "Ngươi nghĩ như thế nào."

Diệp Thu Bạch dời mắt về phía bên ngoài Thiên Khiển cốc.

Nhẹ nhàng nói: "Ta nghĩ là chúng ta cần chủ động xuất kích, tiến hành phục kích ở bên ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận