Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 239 - Tăng cường ý cảnh

Hiện giờ, số người thông qua như sau.

Tổng viện Tàng Đạo thư viện Trung Vực, có năm người thông qua.

Tàng Đạo thư viện Bắc Vực, chỉ có một mình Kiếm Triều Miện.

Tàng Đạo thư viện Đông Vực, không có ai.

Tàng Đạo thư viện Tây Vực, có một người tên Lăng Hà.

Còn Tàng Đạo thư viện Nam Vực, năm người Thảo Đường đều thông qua.

Đồng thời cũng dẫn đầu phía trước...

Có thể thấy được bọn hó biến thái cỡ nào...

Chỉ có thời gian là ba ngày sao?

Dù ở bên trong Cầu Đạo sơn tu luyện.

Khi mọi người nghe tới quy tắc này đều không khỏi sửng sốt.

Ngay cả học viên Tổng Viện nghe được quy tắc này cũng không khỏi cười khổ.

Như vậy Cầu Đạo sơn chính là tràn ngập vô số ý cảnh!

Bọn họ cũng không có tư cách phản đối.

Bên trong Cầu Đạo sơn có ý cảnh cảnh càng nồng đậm hơn.

Muốn lĩnh ngộ một loại ý cảnh trong vòng ba ngày là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Học viên tiến vào vòng thứ hai cần phải lĩnh ngộ một loại ý cảnh trong vòng ba ngày!

Nếu nói địa phương khác là tràn ngập linh khí.

Sao có thể làm được chuyện này!

Hiện tại Tàng Đạo thư viện không còn nhiều thời gian nữa.

Lĩnh ngộ ý cảnh?

Cần phải nhanh chóng chọn ra thiên kiêu đáng giá bồi dưỡng trong thời gian này.

Nhưng quy tắc chính là quy tắc.

Ngôn viện trưởng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

"Kiếm vực của ta chính là truyền thừa của một vị tiền bối bên để lại bên trong Cầu Đạo sơn."

Hồng Anh cười nói: "Sư huynh, ta nhớ hình như đã từng tới nơi này?"

Tiền bối sáng lập kiếm vực này khiến Diệp Thu Bạch cực kỳ kính nể.

Như vậy thì Tàng Đạo thư viện mới tranh thủ được một vị trí nhỏ trong đại tranh chi thế!

Nơi này có một vách đá.

Đồng thời cũng khích lệ học viên trong học viện nỗ lực tu luyện.

Nhìn những vết kiếm, Diệp Thu Bạch cúi người một cái.

Trước đó Diệp Thu Bạch lấy được truyền thừa từ trên vách đá này.

Trên vách đá có từng vết kiếm!

Chỉ có năm người Diệp Thu Bạch là không có chút áp lực nào, bọn họ đang quan sát mọi người xung quanh.

Hắn là một thiên tài thật sự.

"Các ngươi tìm nơi tu luyện trước đi, ta đến kiếm phong một chuyến."

Nói xong, Diệp Thu Bạch liền dựa theo ký ức trong đầu đi tới kiếm phong.

Diệp Thu Bạch cười cười gật gật đầu, chỉ về hướng kiếm phong.

Có thể nói, nó trưởng thành cùng với Diệp Thu Bạch!

Uy năng cùng với phạm vi và tính tăng trưởng đều cực kỳ cao.

Có thể nói kiếm vực là chiêu thức mà Diệp Thu Bạch thường xuyên sử dụng nhất.

Đây là sự tôn trọng dành cho người sáng tạo ra kiếm vực.

Kiếm vực đã giúp Diệp Thu Bạch rất nhiều trên con đường tu luyện.

Làm xong chuyện này hắn mới tìm một chỗ, cảm nhận ý cảnh trong Cầu Đạo sơn.

Hiện giờ, với cấp bậc kiếm ý của hắn thì không cách nào tịnh tiến khi ở sườn Cầu Đạo sơn.

Cảnh giới kiếm ý của Diệp Thu Bạch đã đạt tới Kiếm Tông chi cảnh.

Hướng lên cao hơn đó là Đại Kiếm Tông và Kiếm Thánh.

Hắn đã có hỏa chi ý cảnh, băng chi ý cảnh, phong chi ý cảnh, mộc chi ý cảnh cùng với kiếm ý.

Giờ hắn nên lĩnh ngộ ý cảnh gì đây?

Nếu những người khác mà biết được suy nghĩ của Diệp Thu Bạch thì e là đều tức đến chết.

Cầu Đạo sơn tồn tại từ thời kỳ thượng cổ đến nay.

Hồng Anh là Vân Hoàng nữ đế.

"Như vậy, hẳn là bên trong khe luân hồi vẫn còn luân hồi chi ý tồn tại..."

"Không nghĩ tới Cầu Đạo sơn lưu lại từ thời kỳ thượng cổ đến nay..."

Nàng tìm kiếm được hơi thở của luân hồi chi ý!

Hồng Anh đang tùy tiện đi dạo.

Nếu không thì tìm hiểu mộc chi ý cảnh?

Gia tăng cấp bậc của mộc chi ý cảnh?

Có lẽ có thể khiến bản thân hắn lĩnh ngộ Thái Sơ Kiếm Kinh càng sâu hơn.

Hơn nữa, dù hắn có lĩnh ngộ các ý cảnh khác thì cũng không nhận được bao nhiêu trợ giúp.

Huống hồ ăn nhiều thì khó tiêu.

Diệp Thu Bạch hiểu rõ đạo lý này.

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu Bạch liền ngồi trên con nhỏ này, bắt đầu tìm hiểu sinh cơ nồng đậm vây quanh!

Bên kia.

Thái Sơ Kiếm Kinh dựa vào sinh chi ý!

Mà cao cấp hơn mộc chi ý cảnh chính là sinh chi ý.

Hắn cảm nhận được sinh cơ bừng bừng từ mộc chi ý cảnh.

Diệp Thu Bạch đi trên con đường nhỏ.

Sao có thể như Diệp Thu Bạch, còn muốn lựa chọn?

Bọn họ chỉ cầu may có thể lĩnh ngộ được một loại ý cảnh tùy ý.

Nàng quen thuộc Cầu Đạo sơn cũng không có gì lạ.

Nàng theo con đường trong trí nhớ mà đi tới chỗ khe luân hồi.

Tiểu Hắc thì đang ở một cái hố to.

Trong hố to này có vô số thi cốt chồng chất.

Vết máu đã nhuộm mặt đất thành một màu đỏ tươi.

Trong lớp đất màu đỏ có cắm các đoạn kiếm gãy, thương gãy.

Hiển nhiên, từng có một trận chiến thảm thiết diễn ra ở nơi này.

Đồng thời trong hố to đây hố to còn có sát ý dày đặc, mãnh liệt!

Cỗ sát ý này cực kỳ khổng lồ.

Khiến tâm thần hoảng hốt!

Nếu người tu đạo có tâm thần không vững mà tùy tiện tiến vào nơi này.

Khả năng sẽ bị cỗ sát ý này xâm chiếm thức hải.

Trở thành một cỗ máy chỉ biết giết chóc...

Đương nhiên.

Cỗ sát ý này đối với Tiểu Hắc mà nói cũng không có gì to tát.

Tiểu Hắc bình tĩnh bước vào trong hố to, đi đến trung tâm cái hố rồi khoanh chân ngồi xuống.

Trên hai nắm tay có hoa văn màu đỏ bắt đầu hiện lên.

Sát ý nồng đậm bên trong hố to như bị Tiểu Hắc triệu hoán vậy!

Điên cuồng lao về phía Tiểu Hắc.

Dũng mãnh vào trong hoa văn màu đỏ trên nắm tay Tiểu Hắc!

Thế mà đang hấp thu sát chi ý cảnh nơi này.

Nếu Ngôn viện trưởng thấy cảnh này e là sẽ giật mình.

Bởi vì chưa từng có người hấp thu ý cảnh trong Cầu Đạo sơn.

Người lên núi đều chỉ tập trung tìm kiếm, cảm ngộ ý cảnh.

Ai lại làm giống như Tiểu Hắc.

Hoặc có thể nói là ai có năng lực như Tiểu Hắc chứ?

Hấp thu sát ý, nếu bất cẩn thì sẽ tâm thần sẽ bị phá hủy, thức hải hoàn toàn bị sát ý bao phủ.

Hiển nhiên Tiểu Hắc không hề lo lắng mấy chuyện này rồi.

Không ngừng hấp thu sát chi ý cảnh.

Hoa văn màu đỏ trên nắm tay của Tiểu Hắc cũng bắt đầu chậm rãi lan dần lên cánh tay!...

Phía Ninh Trần Tâm.

Ninh Trần Tâm tìm được một ngôi nhà tranh.

Hắn đẩy cửa mà vào.

Trong nhà tranh có rất nhiều thư tịch!

Tuy rằng tất cả thư tịch đều đã vàng úa.

Có thư tịch vừa chạm vào liền hóa thành bã vụn.

Nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một thư phòng.

Đồng thời trong thư phòng này tràn ngập Nho đạo chi ý!

Ninh Trần Tâm mỉm cười, dọn dẹp thư phòng này một chút.

Sau đó sử dụng Nho đạo chi ý chữa trị đống thư tịch sắp sửa bị năm tháng hủy diệt.

Làm xong hết rồi hắn mới ngồi xuống đất.

Bắt đầu lật xem từng quyển từng quyển thư tịch.

Nở một nụ cười thật bình thản.

Đối với hắn mà nói.

Tĩnh lặng đọc sách cũng một trong số ít hắn số vài sở thích ít ỏi trong thời này của hắn.

Thời điểm Ninh Trần Tâm lẳng lặng đọc sách, Nho Đạo chi ý trong thư phòng chịu sự hấp dẫn của Ninh Trần Tâm hấp dẫn, bắt đầu hội tụ quanh thân hắn. ...

Trong Cầu Đạo sơn, có một chỗ khu phẳng không có cây cối.

Mà nơi này cũng rất thần kỳ.

Bên ngoài rõ ràng đang là ban ngày.

Nhưng trên bầu trời nơi này lại có từng ngôi sao đang treo cao!

Tinh thần chi lực kết nối những ngôi sao kia lại với nhau.

Thạch Sinh gật gật đầu.

Nhảy dựng lên trời.

Bắt đầu tu luyện giữa những ngôi sao!

Đối với năm người Thảo Đường thì thi đấu thư viện không hề quan trọng.

Có lĩnh ngộ ý cảnh hay không cũng không quan trọng.

Quan trọng nhất là có thể tăng cường thực lực của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận