Tất Cả Đệ Tử Của Ta Đều Có Tư Chất Đại Đế

Chương 205 - Đạo tâm cứng cỏi

"Niết Bàn Trọng Tố đan?"

Chim nhỏ nhìn đan dược mà Lục Trường Sinh đưa Thạch Sinh dùng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Đan dược này nàng quá quen thuộc.

Đan dược này chính là một trong những đan dược bí truyền của tộc mình.

Để trọng tố thể chất cho thành viên mới ra đời, giúp đạt được thiên phú cao hơn nữa.

Nhưng chỉ có hậu đại của cao tầng trong tộc mới có quyền sử dụng.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Quá khó luyện chế.

Tuy rằng dùng lúc mới sinh ra nhưng thể chất phàm nhân đâu thể so sánh với thể chất của Phượng hoàng nhất tộc.

Hắn có thể thừa nhận nổi quá trình trọng tố của Niết Bàn Trọng Tố đan sao?

Nhưng mà còn có một điểm khiến nàng cảm thấy kinh hãi hơn cả.

Chim nhỏ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra rồi.

Chim nhỏ kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Thạch Sinh cũng không cảm thấy khó hiểu gì, hắn lại không có bảo vật gì khiến nhân vật cấp bậc như Lục Trường Sinh ngấp nghé.

Dù trong tộc nàng cũng không có bao nhiêu người có thể luyện chế.

Không cách nào thừa nhận thì sẽ nổ tan xác mà chết!

Vì sao Lục Trường Sinh lại biết phương pháp luyện chế Niết Bàn Trọng Tố đan?

Mỗi một lần luyện chế đều hao phí rất nhiều tài nguyên!

Huống hồ thân thể của Thạch Sinh này yếu kém như thế.

Thạch Sinh rất tin tưởng Lục Trường Sinh.

Đó chính là Niết Bàn Trọng Tố đan là để cho người trong tộc nàng dùng.

Hắn không có chút do dự nào mà trực tiếp ăn vào.

Lục Trường Sinh lại không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn giao đan dược cho Thạch Sinh.

Huống hồ hắn đã được thu làm đồ đệ.

Sắc mặt Thạch Sinh đột nhiên biến đổi!

Lực lượng từ Niết Bàn Trọng Tố đan chợt bùng nổ bên trong cơ thể Thạch Sinh.

Mặt Thạch Sinh cũng tràn ngập sự thống khổ tột cùng.

Nhưng lời chim nhỏ nói cũng không kịp ngăn cản Thạch Sinh.

Nếu không làm như vậy thì e là Thạch Sinh sẽ bị lực lượng mà Niết Bàn Trọng Tố đan phát ra phá hủy!

Chim nhỏ thấy cảnh này cũng là lập tức nói: "Trực tiếp ăn vào sẽ nổ tan xác mà chết!"

Trong lúc ý thức mơ hồ nghe được lời Lục Trường Sinh nói.

Thạch Sinh đã rơi vào thống khổ cực độ.

Lục Trường Sinh quát: "Muốn trở nên càng mạnh mẽ hơn, thay đổi vận mệnh của chính mình liền chịu đựng!"

Sau khi Thạch Sinh ăn vào.

Thậm chí dù với ý chí cứng cỏi của hắn mà cũng không nhịn được phát ra tiếng kêu thảm thiết!

Giờ khắc này, Lục Trường Sinh cũng nhanh chóng thò tay đưa một luồng sinh chi ý bao trùm lên thân thể Thạch Sinh.

Bảo vệ tâm mạch, đan điền cùng với linh hồn của Thạch Sinh!

Cảm nhận được cỗ lực lượng này.

Cả người toát ra hơi nước, trong hơi nước còn thỉnh thoảng có ngọn lửa lóe lên.

Giống như một cỗ máy bị quá nhiệt!

Thân thể hắn biến thành màu đỏ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Hắn gật gật đầu, cắn chặt răng, chịu đựng lực lượng trọng tố mà Niết Bàn Trọng Tố đan mang đến.

Niết Bàn Trọng Tố đan.

Cực kỳ bá đạo.

Nhưng muốn thay đổi tư chất cùng thiên phú đã cố định của một người là chuyện khó khăn đến mức nào chứ?

Tác dụng của đan dược chính là dùng niết bàn chi hỏa cứng rắn phá hủy toàn bộ cốt cách trong cơ thể một người.

Sau đó chính là quá trình trọng tố!

Đây mới chỉ là bước đầu tiên.

Bước đầu tiên đã mang đến sự thống khổ mà người ta không cách nào thừa nhận nổi!

Thân thể Thạch Sinh cuộn tròn trên mặt đất, cắn chặt răng, liều mạng chịu đựng!

Không muốn mình bị sự thống khổ tột cùng làm ngất xỉu.

Thạch Sinh cắn chặt răng giữ lấy sự tỉnh táo.

Nghĩ tới đây.

Càng là chấp niệm khiến Thạch Sinh bước lên con đường tu đạo.

Cũng chính là đạo tâm của hắn.

Đây là nguyên vọng của Thạch Sinh.

Không khỏi suy nghĩ.

Đúng vậy, mình tới nơi này để làm gì.

Lại vì sao lại muốn gia nhập Thảo Đường, bái đường chủ Lục Trường Sinh danh chấn đại lục làm sư phụ.

Còn không phải là muốn thay đổi vận mệnh của chính mình, dọn ra cho mình một tương lai sao?

Phụ mẫu hắn đều là phàm nhân.

Hiện giờ đã qua nửa đời người, sẽ nhanh chóng bước vào lão niên.

Sau đó sinh lão bệnh tử.

Thạch Sinh suy nghĩ, nếu mình trở thành người tu đạo rất lợi hại thì có phải là có thể kéo dài thọ mệnh của phụ mẫu hay không?

Hắn không chỉ vì dọn ra cho mình một tương lai mà còn muốn phụ mẫu có thể nhìn thấy hắn bước lên đỉnh cao!

Thạch Sinh nghe được.

Tiếng nói mềm nhẹ nhưng lại xuyên qua màng tai Thạch Sinh, vang vọng sâu trong thức hải.

Lục Trường Sinh tiếp tục nói: "Ngẫm lại vì sao mình lại muốn tới nơi đây, vì sao muốn gia nhập Thảo Đường, bái ta làm sư phụ!"

Nhưng lợi ích nhận được cũng rất lớn.

Thống khổ khi trọng tố thân thể là sự thống khổ thâm nhập vào tận linh hồn, rất kinh khủng.

Mấy người Diệp Thu Bạch cũng đi lên phía trước, nhìn Thạch Sinh, sắc mặt đều có vẻ nghiêm trọng.

Một khi ngất xỉu thì chờ đợi hắn chính là phi hôi yên diệt!

Răng rắc!

Răng rắc!

Từng tiếng xương nứt vang lên.

Niết Bàn Trọng Tố đan đã bắt đầu phát huy tác dụng!

Đánh nát xương cốt toàn thân.

Thạch Sinh trừng to mắt, đồng tử đột nhiên co lại.

Quá đau!

Quá thống khổ!

Có thể nói, ý muốn từ bỏ đã thoáng qua trong đầu Thạch Sinh.

Cảm giác thống khổ này khiến hắn sống không bằng chết!

Tiếng Lục Trường Sinh kịp thời truyền đến.

"Lúc này từ bỏ coi như xong, nếu ngươi nỗ lực tiếp thì có thể vì dọn ra cho mình một tương lai xán lạn."

Thạch Sinh tỉnh táo lần nữa.

Vừa run rẩy vừa chậm rãi gật gật đầu.

Xương cốt trong cơ thể Thạch Sinh đứt từng khúc từng khúc!

Thạch Sinh nhanh chóng biến thành một túi da chỉ có máu thịt, mềm nhũn nằm liệt trên mặt đất!

Toàn bộ xương cốt trong thân thể hắn đã bị đánh nát!

Không còn xương cốt chống đỡ, hắn cũng không thể làm ra bất kỳ động tác nào.

Từng mảnh xương vỡ trải rộng trong cơ thể Thạch Sinh.

Chim nhỏ nhìn Thạch Sinh, ánh mắt có chút nghiêm trọng.

Tuy rằng chỉ là bước đầu tiên nhưng cũng không phải bước mà một nhân loại có thể thừa nhận.

Huống hồ thân thể của Thạch Sinh yếu ớt như thế.

Nhưng hắn lại cứng rắn chịu đựng được.

Ý chí thế này... Có thể nói là rất đáng sợ.

Loại người có ý chí thế này một khi trèo lên đến đỉnh cao sẽ trở thành một tồn tại cực kỳ khủng bố.

Kẻ thù của hắn cũng sẽ sinh hoạt trong thấp thỏm lo sợ.

Niết bàn chi hỏa sáng rực thiêu đốt bên trong thân thể Thạch Sinh.

Từ trong ngọn lửa lại là có một cổ sinh chi ý bùng nổ!

Từng luồng sinh chi ý bắt đầu bao vây từng mảnh xương vỡ.

Bắt đầu trọng tố!

Sự đau đớn mà quá trình trọng tố mang đến càng kinh khủng hơn nữa!

Thạch Sinh nghĩ tới mục đích mình đến nơi này, nghĩ tới tương lai của mình, nghĩ tới kỳ vọng của Lục Trường Sinh.

Cùng với khi rời xa phụ mẫu.

Nghĩ tới mái đầu bạc bạc, ánh mắt không nỡ của bọn khi đứng ở cửa thôn nhìn hắn rời đi.

Hắn không thể ngất xỉu!

Nhất định phải chịu đựng!

"A!!"

Có tiếng kêu đau đớn từ trong cổ họng hắn phát ra!

Tiếng kêu mang theo sự bất khuất!

Bất khuất trước vận mệnh bất công!

Nếu giờ phút này Thạch Sinh có thể giơ lên tay, có thể dựng thẳng ngón tay thì hắn đã chỉ tay lên không trung.

Đi mẹ ngươi, lão thiên!

Thời gian trôi qua từng chút một.

Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người.

Xương cốt của Thạch Sinh đã hoàn toàn được trọng tố.

Bước đầu tiên sau khi dùng Niết Bàn Trọng Tố đan đã kết thúc.

Chỉ trọng tố xương cốt không thôi cũng không thể tăng cường thêm bao nhiêu.

Mở rộng kinh mạch.

Đả thông đan điền.

Sau khi hoàn thành hai bước này mới là niết bàn trọng sinh thật sự.

Một ngày...

Hai ngày...

Sau khi kết thúc ngày thứ ba thì bước mở rộng kinh mạch cũng đã hoàn thành.

Tới bước này rồi thì Thạch Sinh cũng đã quen với thống khổ.

Vẻ thống khổ trên mặt nhạt đi không ít.

Cho đến ngày thứ mười, Thạch Sinh đã niết bàn trọng sinh.

Cốt cách, kinh mạch, đan điền đều đã được trọng tố.

Thậm chí trong cơ thể hắn còn sót lại một sợi niết bàn chi hỏa!

Cũng trong khoảnh khắc này, Thạch Sinh hoàn toàn buông lỏng tâm thần, nhanh chóng ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận